Tsugumi vui vẻ xem họ trêu đùa nhau. Nơi này chẳng qua cũng chỉ là khu chung cư cho những người xa lạ trọ lại, vậy mà lúc nào cũng ấm áp đông vui, hệt như một gia đình. Tuy khó mà tập trung làm việc được, nhưng không bao giờ bị cô đơn nuốt chửng. Anh thầm nghĩ, chuyển đến đây quả là một quyết định đúng đắn.
"Anh Tsugumi, nếu có thời gian, anh có muốn cùng tôi đến thăm ông không?"
Trong lúc mọi người đang tán ngẫu, Sakutaro đột nhiên mở lời.
"Người lạ cũng đến thăm được ư?"
Anh bỗng nhớ ra, ban nãy mình cho rằng ngoài gẫy xương, ông còn bị bệnh gì khác.
"Là ông tôi muốn gặp anh đó. Tôi đã từng kể rằng là ông tôi rất coi trọng vườn rau có đúng không? Lúc ông nhập viện, tôi đã hứa là định kì mang rau quả mới thu hoạch đến cho ông xem."
Chẳng qua từ khi Sakutaro tiếp quản khu vườn, rau quả phát triển tốt. Ông Areno đã lo cho vườn rauu cứ tiếp tục héo thế này, nhưung gần đây, rau quả trong vườn đột nhiên tươi tốt hẳn lên.
"Cho nên ông muốn gặp anh Tsugumi."
"Nhưng tôi có làm gì đâu."
"Nhưng ông nói, thực vật cũng có linh hồn riêng.
Chúng sẽ phản ánh chân thực tấm lòng của người chăm sóc mình. Không xét truyện chăm sóc có tốt ay không, chúng còn phản ánh mức độ tương thích giữa người chăm sóc và chính bản thân chúng nữa."
"Thế này thì độ khó cao quá rồi."
"Chiều ngày kia thế nào? Đến 2 giờ là tôi xong việc."
"Ừ. Được."
Tsugumi lập tức đồng ý. Anh vốn đã muốn gặp ông từ trước rồi.
Sakutaro lại lôi cuốn sổ tay mọi khi ra khỏi túi. Vừa mở nắp bút máy thì ngoài của vang lên tiếng gọi "Anh Areno". Là nhân viên bưu điện.
"Có, tôi tới ngay."
Sakutaro đóng nắp bút, gấp cuốn sổ lại rồi chạy ra cổng.
Vào ngày hẹn, Tsugumi dã bồn chồn suốt từ sáng. Anh đứng trước bồn rửa mặt, nhìn vào gương. Không có gì kì lạ, nhưng vài phút anh lại dùng nước vuốt nếp tóc.
Tuy vẫn thường nói truyện với Sakutaro, nhưung đây là lần đầu tiên hai người hẹn nhau ra ngoài. Dù sao cũng là đi thăm bệnh, anh nghĩ không cần quá chải chuốt thì hơn. Hơn nữa, ông của Sakutaro là người thông tuệ, anh nghĩ nên cố hết sức để không thốt ra những lời kì quái mới được.Thế nhưng, giờ hẹn đã qua rất lâu mà Sakutaro vẫn chưa quay về chung cư.
Có lẽ công việc vẫn chưa xong, nhưng không liên lạc như vậy chẳng giống Sakutaro chút nào cả. Hay cậu gặp rắc rối gì rồi? Anh lo lắng gọi điện cho cậu, nhưng đầu dây bên kia lại chuyển thành chế độ lời nhắn thoại. Anh chỉ đành để lại lời nhắn: Tsugumi đây, vụ thăm bệnh thế nào?
Sau khi cúp máy, anh lại nghĩ có khi nào Sakutaro đang chờ ở đó hay không. Nhỡ đâu cậu đã tới bệnh viện rồi nên mới phải tắt di động thì sao. Nếu thật như vậy thì anh đang bắt cả Sakutaro lẫn ông ấy phải chờ rồi. Nghĩ tới đây, anh bắt đầu cuống lên.
Tsugumi đứng phắt dậy, xách túi trái cây để thăm bệnh rồi vội vã ra khỏi phòng.
Anh đến quầy lễ tân hỏi vị trí phòng bệnh, khi bước tới cuối hành lang, anh nghe thấy một giọng nói quen thuộc phát ra từ căn phòng bốn người đang mở cửa.
"Đậu bắp năm nay to hơn năm ngoái đúng không ông? Cả độ dính cũng tuyệt hảo."
Là Sakutaro. Quả nhiên anh đã sai lầm khi ngồi chờ ở chung cư.
"Ừm, xin chào..."
Anh rụt rè bước vào phòng bệnh, Sakutaro liền lập tức nhìn qua. Trước khi anh kịp lên tiếng xin lỗi vì đến trễ thì...
"Ủa?"
Sakutaro ngạc nhiên ra mặt, khiến Tsugumi chợt khựng lại.
"Ông, anh ấy là Endo Tsugumi mà con luôn nhắc tới đó."
Nghe giới thiệu, ông cụ cũng nhìn về bên này. Mái tóc bạc được cắt tỉa gọn gang, trên khuôn mặt góc cạnh hằn những vết nhăn trông như người ngoại quốc. Hoàn toàn không giống Sakutaro chút nào.
"Chào ông, cháu là Endo vừa chuyển đến sống ở tầng hai. Lần này đã được hai người giúp đỡ nhiều..."
"Ấy, mấy lời khách sáo này nọ cứ bỏ qua đi, không hợp với tính ông. Ông cũng phải xin lỗi vì hôm nay mới chào hỏi cậu, lại còn trong tình trạng này nữa chứ. Ông là chủ chung cư Areno, cũng là ông của Sakutaro."
Mặc dù đang mặc pyjama nhưng cả người ông cụ vẫn toát lên vẻ chỉnh tề điềm đạm.
"À ừm, đây là chút lòng thành của cháu ạ."
Anh đưa túi trái cây qua, ông cụ cám ơn rồi nhận lấy.
"Sakutaro, đem cái này bỏ vào tủ lạnh rồi lấy thạch mời cậu Tsugumi mau. A, không phải cái đó. Đó là đồ tặng kèm bữa trưa mà. Cái màu xanh dương của Shoyodo ấy. Chính là nó."
"Ông sai con dữ vậy! Mời anh Tsugumi, tuy cái này là quà thăm bệnh nhưng anh cứ dùng đi. Hôm nay trời nóng quá nhỉ. Anh tới tận đây khiến tôi cảm động lắm, nhưng đường đột quá làm tôi hết cả hồn."
"Sao cơ?"
"Lát để tôi đưa anh về. Dù sao, tôi cũng đi xe tải tới mà."
Tsugumi ngây người, vì dường như Sakutaro đã quên mất cuộc hẹn.
"Ừm, Sakutaro này..."
Sakutaro nghiêng đầu nghi hoặc, nhìn Tsugumi đang bối rối.
"À, không, không có gì đâu."
Nơi này là phòng bệnh, không nên nói những điều không cần thiết.
"Phải rồi, cậu Tsugumi đây là nhà văn phải không?"
Ông cụ gợi chuyện.
"Vâng ạ, tuy chẳng bán được cuốn sách nào."
"Nhà văn chỉ cần có chí là đủ rồi."
Một lời khẳng định mát lòng mát dạ, khiến bản thân anh tự cảm thấy xấu hổ khi nói những lời nhàm chán đó.
"Cơ mà, bán chạy thì tốt hơn nhỉ."
Ông cụ chợt đùa một câu khiến Tsugumi cũng mỉm cười theo.
"Này ngồi đi. Ăn thạch mau kẻo hết mát."
Anh cảm ơn rồi ngồi xuống chiếc ghế xếp được chỉ, mở nắp bát thủy tinh tròn đựng thạch. Miếng thạch pha hai màu lục và lam, ở giữa nhồi một miếng mứt đậu đỏ hình con cá nhỏ, mô phỏng hình bể cá đây mà. Anh vọc thìa vào bát thạch, lòng thầm cảm than đúng là mùa hè có khác.
BẠN ĐANG ĐỌC
Ngủ ngon, hẹn mai nhé
Lãng mạnNgủ ngon, hẹn mai nhé là câu chuyện chua xót về một người nhút nhát khép kín, đã quen sống trong yên ấm và bao bọc, bỗng bị đẩy bật ra đời một lần nữa sau khi tình cảm tan vỡ. U uất, thất bại và bơ vơ. Giữa lúc ấy thì anh gặp cậu. Rời khỏi tổ ấm do...