mood • pride

629 34 3
                                    

pride and prejudice, tell me what's more important?... ♪

1 tin nhắn mới

taeil: 9h tối nay. đừng quên.

eunjung: quên chuyện đó đi.

taeil: cậu còn nợ tôi cả một buổi hẹn hò đấy, khôn hồn mà đến đúng giờ tối nay đi, liệu mà tìm thêm một bé nào xinh tươi mà trả nợ cho tôi.

eunjung: khốn nạn.

taeil: thôi nào, biết đâu Eunjung nhà ta lại có thể kiếm được một anh chàng ngon nghẻ nào đêm nay thì sao. đừng cảm ơn cậu bạn này vội nhé.

eunjung: cậu vẫn khốn nạn.

.

tiệc tùng chỉ là một thứ khốn nạn và vô nghĩa, y như thằng bạn thân của tôi vậy. trừ việc đối với tôi nó có ý nghĩa rất nhiều.

bố mẹ nó mất từ nhỏ, và những gì nó cần chỉ là một cô hàng xóm ngày ngày sang chơi với nó từ khi còn nối khố, khi trưởng thành thì dạy bảo nhau những gì đúng sai, và ngăn nó không đi theo con đường sai trái vì những thiếu xót trong cuộc đời nó. nhưng điều đó là rất khó.

năm 18 tuổi, nó đã xăm trổ đầy mình. nhưng nó không hề biết bản thân mình thành một tờ nháp. những đôi cánh, những kỉ niệm về bố mẹ nó, những gì nó tâm đắc nhất cuộc đời - đều được khắc lên mãi mãi trên cơ thể nó. nó uống rượu, bia, hút thuốc - tôi cũng vậy. cả hai đều dặn nhau, dù có sa đoạ đến đâu, cũng không được chơi thuốc, không được có những cuộc làm tình vô nghĩa.

và quan trọng nhất là không rời bỏ nhau.

những ngày như thế này đây, tôi cảm thấy Lee Taeil thật sự khốn nạn. dù tối nay là tối thứ 7, nhưng thật sự tôi không cảm nhận được tí vibe tiệc tùng nào hôm nay. cả ngày tôi đã làm việc quá mệt mỏi ở phòng tranh, che dấu đủ kiểu nỗi mệt mỏi và chán nản của mình đi để không làm ngứa mắt ông giáo sư đồ hoạ. thế là quá đủ. nhưng không, cái thằng trời đánh kia lại lấy vào cái cớ là lần trước tôi đã phá hỏng cuộc-hẹn-trời-tính của nó, khi tôi đã xông thẳng vào nhà hàng và kéo nó về vì nó đã không hề chuẩn bị tí đồ ăn nào cho tôi tối hôm đó mà lại đưa gái lần đầu gặp đến nhà hàng sang trọng. nó than khóc ầm trời phải đến 2 tháng liền, là "cô ấy có thể là the one" của nó mà tôi đã xua đuổi đi mất, và có thể thấy là đến bây giờ nó vẫn còn nhắc lại để kéo tôi theo cuộc vui chơi của nó.

lết cái thần xác ma dại của tôi vào phòng tắm, tôi quyết định ít nhất tôi đã mệt mỏi, thì cũng phải mệt mỏi trong sạch sẽ. tôi thay quần áo, trang điểm, chọn giày, như những lần bình thường tôi đi ra ngoài. lân la cũng đã đến 8:55pm.

9:05pm.

eunjung: vẫn quán bar thường ngày hả?

taeil: đúng. muộn 5' rồi, tính bằng một cốc whiskey.

eunjung: tôi đã bảo cậu là thằng khốn nạn bao giờ chưa thế nhỉ?

.

• bonnie & clyde •Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ