Con mèo của con mèo- Nguyễn Nhật Ánh

323 2 0
                                    

Ở đời đôi khi sự túng thiếu cũng đem lại cho con người ta may mắn. Đó là trường hợp tôi. Một buổi chiều thứ bảy đẹp trời, tôi đến bưu điện để gửi mấy cuốn sách giáo khoa cho người bạn. Sau khi tuồn mấy cuốn sách đã được bọc giấy cẩn thận qua ô cửa vuông cho cô nhân viên ngồi đằng sau tấm lưới sắt, tôi đứng ngó bâng quơ ngoài trời, tôi gõ lên bục đá, miệng huýt sáo một điệu nhạc vui.

- Anh cho một đồng?

Tiếng cô gái vang lên. Tôi quay lại:

- Cô nói sao?

- Cước phí một đồng!

Tôi móc túi. Còn đúng năm mươi xu. Tôi sục sạo túi áo: Chết cha! Rồi túi quần: Toàn giấy lộn? Mồ hôi bắt dầu lấm tấm trên mặt. Tôi lục hết túi trước túi sau, những ngón tay như muốn chọc thủng các lớp vải, với hy vọng một tờ năm mươi xu còn sót lại ở một xó xỉnh nào đó giữa các nếp gấp sẽ giải vây cho tôi. Nhưng mồ hôi lúc này đã nhỏ thành giọt mà phép nhiệm mầu nhất quyết không chịu xảy ra. Người con gái nãy giờ vẫn yên lặng quan sát những điệu bộ hỗn loạn của tôi. Cuối cùng thấy tôi có vẻ sắp sửa giật tung tất cả các thứ mặc trên người, nàng vội vã can thiệp.

- Có chuyện gì vậy anh?

Tôi lập tức ngừng tay, ngó lên, mặt đỏ bừng:

- À, tôi đang tìm.

- Cái gì? - Cô gái tròn xoe mắt.

- Tôi đang tìm năm mươi xu.

Cô gái bật cười. Trời ơi, má lúm đồng tiền. Bây giờ tôi mới nhìn kỹ. Mắt sáng, nhiều màu đen, hơi lém lỉnh. Trán rộng có vẻ thông minh. Nhưng tuyệt vời nhất là đôi bím tóc. Mỗi khi nàng nói chuyện, nó cứ lúc la lúc lắc như muốn đánh vào tim người đối diện! Nhưng lúc này tôi không còn đủ sức để chiêm ngưỡng bất cứ một thiên thần nào nữa. Người tôi thoạt nóng thoạt lạnh như lên cơn sốt rét. Nhưng cô gái rất thông minh - Tôi đã bảo rồi mà - Nàng hỏi.

- Anh thiếu tiền hả?

- Ừa. - Tôi ngượng nghịu.

- Thôi để hôm khác gửi.

- Ấy, ấy không được đâu? Anh bạn tôi đang cần gấp mà. - Tôi giẫy nẩy.

- Vậy thì đóng một đồng. Không còn cách nào khác.

Cô gái hình như muốn chọc quê tôi. Và tôi quê thực tình. Bởi vì đúng là không còn cách nào khác. Tôi chìa tay ra, giọng ỉu xìu:

- Thôi, được rồi, cô cho tôi xin lại.

Dáng điệu thảm não của tôi hình như đủ sức bắt đá phải xúc động. Cho nên tôi thấy nàng tỏ vẻ thương hại:

- Nói vậy chớ anh để đó, tôi gửi cho. Coi như tôi cho anh vay năm mươi xu. Mai anh ghé trả tôi.

Tôi thở phào một cái nhẹ nhõm và lập tức giở giọng nịnh nọt:

- Trời, cô tốt quá. Biết cảm ơn cô như thế nào!

- Tôi tên My,

- Thì cảm ơn My.

Trước khi tôi hiên ngang ra về, My còn nhắc:

- Anh nhớ nhé?

- Tôi sẽ luôn nhớ tới My. - Tôi ba hoa.

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Dec 03, 2009 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

Con mèo của con mèo- Nguyễn Nhật ÁnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ