Trong khi cô đang loay hoay tìm cách đến bên anh thì anh đã vội vã thuộc về ai khác. Đã hai tháng rồi mà cô chẳng hề biết gì xảy ra...
Cô thấy mình như con ngốc khi cứ mãi chạy theo anh mà ngu ngơ chẳng biết gì... Cô thấy tim mình như vừa nát một mảng lớn, trống hoắc và rướm máu. Cô không khóc nước mắt vẫn chưa kịp chảy ra khi tâm trí chưa hết bàng hoàng...
Thì ra mọi thứ do cô ảo tưởng, do cô tự xây dựng nên. Cô tự vẽ ra viễn cảnh tươi đẹp anh và cô cùng nắm tay nhau bước đi. Nhưng cô nào ngờ bàn tay anh đã tìm đến một bàn tay khác và để bàn tay cô chơi vơi rơi vào khoảng không vô tận.
Trà Lan thấy bản thân đáng thương quá chừng, cô như con mèo ướt mưa bị bỏ rơi nơi góc đường, chẳng ai quan tâm đoái hoài... Trời không mưa sao cô thấy lòng như xối xả mưa tuôn...
Còn gì đau đớn hơn khi cô nghĩ trái tim mình không thể yêu được một ai sau ngần ấy những đổ vỡ tình cảm trong quá khứ. Mà khi lại yêu được một người thì người đó lại phũ phàng với cô. Như nhẫn tâm chà nát hết những nỗ lực và mộng tưởng trong cô...
Cô chẳng biết trách ai, chẳng biết vì đâu mọi thứ lại như ngày hôm nay, cô nhìn cây đàn, mân mê nó trong vô thức rồi cô bật khóc tức tưởi... Cô khóc rất lâu, khóc đến khi tim thấy ngột ngạt như ngừng đập, đến thở cũng khó khăn quá chừng.
Cô khóc không hẳn hoàn toàn là vì Hải Phong, mà khóc cho tất cả những uất ức đã qua, khóc cho tất cả những vấp ngã trong đời, khóc cho việc ông trời trêu ghẹo cô, cho cô hy vọng rồi để cô chết vùi trong hy vọng đó...
Phải chi lòng dạ cô sắt đá để không phải đớn đau vì một người nào, phải chi cho cô độc ác lạnh lùng để rũ bỏ họ dễ dàng chứ không để họ từ bỏ cô...
Ánh đèn đường chiếu vào cửa sổ soi mập mờ dáng cô nhỏ bé ngồi bó gối trong góc phòng, cái bóng in hình trên nền cô độc vô hình đó.
Sau đêm hôm đó Trà Lan không khóc nữa, không còn vết tích của giọt nước mắt nào nơi cô. Cô biết dẫu cô có khóc đến cạn nước mắt thì cũng không một ai quay về bên cô hay chẳng ai biết được cô đã đau nhiều như thế nào.
Nhưng dù sao cũng phải thừa nhận họ đều là những người rất tuyệt và anh nữa, Hải Phong, cô sẽ không quên được nụ cười với cái răng khểnh rất duyên của anh...
Cây đàn đó cô sẽ không vứt đi, mà cô sẽ đặt nó nằm ngay ngắn trên tường, để nhìn và nhớ cô đã ngây ngô như thế nào và cũng để khi nguôi ngoai cô lại tập tiếp. Biết chơi đàn cũng là điều rất thú vị mà.
Những người đi qua cuộc đời cô ít nhiều đều dạy cho cô những bài học đáng giá mà không một ai khác có thể thay thế được. Mỗi người đến với cô trong đời, lâu hay mau đều do duyên số sắp đặt.
Anh cho cô nỗi đau nhưng anh cũng cho cô trưởng thành. Cô vấp ngã nhưng sau những phút mê muội oán thán cô nhận ra điều gì xảy ra vì đến lúc nó phải diễn ra mà thôi, có tránh cũng không được. Làm sao cô ngăn không cho tim mình không yêu ai...
Có trách là trách cô đã tự xây dựng cho mình thiên đường không tên đầy hạnh phúc, cô thêu dệt chúng thực ngày mà quên đi thực tại, ở nơi ấy mọi thứ đều ngọt ngào và trong trẻo như mối tình đơn phương âm thầm lặng lẽ của cô vậy..
Phải chăng trong mỗi con người đều xây cho chính mình những thiên đường không tên để tự an ủi, tự xoa dịu bản thân... bằng cách này hay cách khác... Và có lẽ giờ đây Trà Lan cũng nên xây dựng cho mình một thiên đường không tên khác rằng rồi một ngày sẽ có người đến và chữa lành mọi vết thương cho cô...
BẠN ĐANG ĐỌC
Tình Yêu Đầu Tiên
RomanceGặp anh một cách tình cờ và hệt như trong giấc mơ mà Trà Lan tưởng tượng sẽ gặp người con trai của đời mình. Một buổi chiều mùa thu ở công viên, nắng len lỏi qua từng hàng cây đổ những vệt dài trên những thảm cỏ, trong ánh nắng chiều đó là tiếng gui...