Chương 9

2.4K 116 5
                                    

  Sở Vương Chi rất mệt mỏi sau 2 tiếng ngồi máy bay đáp về thành phố A, lão ngồi chễm chệ trên ghế.

" Chào cậu chủ!" - Một dãy người giúp việc cúi thấp đầu.

Vương Lãnh bước đi không nhanh không chậm đến trước mặt Vương Chi. Lông mày hắn cau lại hiện lên một rãnh nhỏ, hắn không nhìn lão, sự chán ghét thể hiện rất rõ trên khuôn mặt anh tuấn của hắn.

" Ông gọi tôi?"

Lão như một quả boom được hẹn giờ, hắn vừa xuất hiện, mệt mỏi bay sạch! Sự tức giận chiếm hữu tất thảy. Lão cầm xấp ảnh được đặt ngay ngắn lên bàn, ném thẳng vào mặt hắn!

" Tất cả là sự thật!!!?"

Hắn hơi nghiêng đầu nhìn xấp ảnh rơi lả tả. Mỗi bức ảnh đều ghi lại cử chỉ thân thiết của hắn với cậu.

Hắn đã cười... nụ cười chán ghét! Cái nụ cười sẽ không bao giờ Vũ Vũ biết ở hắn.

" Già quá mắt kém rồi à? Cần tôi đưa đi bệnh viện không? Sao không đi làm mấy " việc bận" của ông đi, rãnh quá quản chuyện của tôi làm g-"

" Chát!"

Lão ra tay không chậm giây nào! Từ nhỏ đến lớn đây là lần thứ 2 lão đánh Vương Lãnh!

Ai biết được ở cái tuổi 56 này lão lại ra tay mạnh đến vậy! Cậu bị tát mạnh, nhất thời mất thăng bằng ngã xuống. Giọt máu từ khóe miệng lặng lẽ rơi xuống thấm vào chiếc thảm trắng tinh!

Hắn gượng dậy, quay đầu nhổ đi chiếc răng vừa bị đánh gãy. Rút ra chiếc khăn đen lau khóe miệng.

" Mày! Mày có còn là con tao không??? Cái thái độ của mày là sao? Hả? Lại nữa! Mày có biết nó là con trai không? Tao không có nhớ đã dạy mày thành cái dạng thế này! Mày! Mày có phải bị cái thằng bé kia lây bệnh không???"

Hắn không trả lời, vẫn chậm rãi lau máu.

Lão Vương Chi nổi khùng lao đến xô hắn ngã.

" Chát!"- Cái âm thanh điếng người của cái tát thứ 2 được vang lên.

" Mày trả lời ngay cho tao!"

Lần này lão ra tay mạnh hơn, má hắn in thật sâu dấu vết của 5 ngón tay.

".... Tôi có phải là con ông không á? Ông phải biết chứ hỏi tôi làm mẹ gì? Mà tôi không có bị mù giới tính, em ấy là con trai tôi thừa biết.... mà cái gì mà " tao dạy mày" ? Cái éo gì thế? Ông dạy tôi cái gì? Cái sự giả tạo của ông hả? Xin lỗi nhé nó tởm lắm tôi không tiêu hóa được!.... à? Đúng là ông có dạy tôi đấy!!! Xem nào... à! Không! Ông nói " Mai bố sẽ dạy con bài này.." xong rồi lại " Xin lỗi bố bận quá, cố học nhé.". Hừm... hóa ra là bận te tởn hết con đàn bà này nhảy sang con đàn bà khác... ahaha..."

" Câm ngay!"

Lão rút thắt lưng ra, không ngại ngần ra sức đánh vào hắn.

" Hự.... ừm... xem nào? ... à.. hự... Ông bảo tôi có bệnh ý hả?... chắc tại lúc yêu mẹ tôi ông lại ong vờn bướm ghẹo với mấy ả đàn bà phố đèn đỏ đấy!! Xong.... rồi lại mang cái thân kinh tởm của ông về... rồi sinh ra tôi đấy! Ông....có thể mắng chửi tôi nhưng đừng có quay ra cắn em ấy nhé! Ahahahaha... Ông nghe đây! Ngày hôm nay tôi không đánh lại không phải vì tôi sợ ông! Tôi muốn cái đánh này của ông cắt đứt cái gọi là quan hệ cha con kinh tởm này đi! Đây là cái tôn trọng lớn nhất tôi dành cho ông! ."

Hắn càng nói, máu từ miệng hắn càng ứa ra. Chiếc thảm nhung trắng tinh lại được tô đỏ bởi máu của hắn.

Lão đánh hắn! Thực sự lúc hắn đến lão không hề có ý định này! Lão đã hết mực yêu chiều nó! Tại sao nó có thể nghĩ ông già này thành cái loại đáng khinh như vậy? Nó quá hỗn láo! Phải được dạy dỗ đến nơi đến chốn! Yến Hà em nói là phải dạy dỗ con nhẹ nhàng, nhưng em biết là anh không thể! Đặc biệt là Lãnh là con trai! Nó đang đi lạc hướng em ạ! Nói nó vài câu nó đã độc mồm độc miệng thế này thì không thể nhẹ nhàng với cái thứ như nó được!

" Bố!!! Dừng tay!!" - Nhận được điện thoại từ người giúp việc, Lan Lan vội chạy đến, thấy cảnh tượng quá kinh dị này cô không khỏi hoảng hốt. [ T/g: Từ chap 1, em gái của Vương Lãnh, nhắc lại, chắc chắn các chế quên ẻm ý rồi]

Mục Dương Lâm được Lan Lan gọi đến, được cô kể mọi chuyện liền cấp tốc chạy đến.

" Bác trai! Bình tĩnh! Nóng máy là cháy bugi!! Từ từ nói chuyện!!!" - Lâm phải gồng sức lên mới giữ lại được cánh tay của lão Sở 56 tuổi từng trong hàng ngũ xuất xắc của quân đội.

------------------------

" Mẹ, con về rồi!"

Vũ Vũ ngập ngừng bước vào nhà.

" Hôm nay có người gửi mẹ xấp ảnh này, đây, con xem đi!"

Bà Lưu Uyển Thanh ở cái tuổi 36 nhưng da dẻ vẫn nhẵn mịn, cặp mắt nâu, sự vui vẻ thường ngày bị thay thế bởi sắc mặt băng lãnh!

Vũ Vũ cầm xấp ảnh, tay run lên từng hồi, không dám ngước mặt lên.

" Nói với mẹ? Hai đứa chỉ là bạn bè thôi đúng không?"

Uyển Thanh hỏi cậu với ngữ điệu nhẹ nhàng nhưng khuôn mặt vẫn không đổi sắc!

" Mẹ à.... con.. xin lỗi.."

" Hai đứa chỉ là bạn thôi đúng không??? Xin lỗi cái gì chứ! Nào nào! Con trai của mẹ vẫn thích con gái đúng không? Mẹ nhớ hồi nhỏ con quý bé gái nhà bên lắm mà nhỉ!!?"

Vũ Vũ lúc này mới ngẩng lên nhìn bà, đôi mắt nâu như thể pha thêm màu đen,... đó là ánh mắt của sự tuyệt vọng.....

" Mẹ...con không muốn giấu mẹ nữa... con yêu Vương Lãnh..!"

" Hả? Con nói linh tinh gì thế? Cậu ấy là con trai mà???"

" Mẹ... con xin lỗi..."

" Chia tay ngay!"

Bà hằn giọng, giọng bà không quá lớn nhưng cũng đủ để đè chết tâm lý của cậu.

Hahahaha? Lãnh à? Em biết là trong tình yêu sẽ có lúc khó khăn.... Em biết... tình yêu của hai thằng con trai sẽ càng khó khăn gấp bội!

" Mẹ... con biết mẹ sẽ nói như vậy... mẹ... có thể mua giúp con lọ thuốc ngủ liều nặng nhất không?... Con tệ quá nhỉ? Con sống 16 năm nay mà chưa thể giúp gì được cho bố mẹ... lại còn làm ra cái loại chuyện này. Bất quá nếu con sống con sẽ phải lựa chọn giữa mẹ và Lãnh... Cái lựa chọn đó như thể là: Giữa cơm và Oxi con chọn cái nào? Chọn cơm cũng chết vì thiếu khí... Chọn khí cũng chết đói... mẹ! Mẹ hay là để con ra sông nhảy tự tử? Nếu chết trong nhà vớ vẩn hồn con sẽ bám dính lấy đây đấy!... Ha-"

" Chát!"

Uyển Thanh cắn răng giáng cái tát lên mặt cậu.

Làn da mỏng manh đỏ ửng, mặt cậu tái nhợt. Hai con ngươi mở to. Mẹ đánh mình???? Mẹ thực sự đánh mình? Cậu quá bất ngờ! Từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ mẹ lại thượng cẳng chân hạ cẳng tay với cậu như vậy!

Nhìn cậu con trai còn đang đứng sững sờ, ánh mắt vô hồn, bà Thanh không khỏi đau lòng!

" Mẹ??? Mẹ đánh con? Con làm gì sai sao mẹ???..." khóe mắt cậu hoen ướt " Yêu là sai sao mẹ? Yêu con trai là sai chỉ vì con cũng là con trai?..... Mẹ... có lẽ mẹ đang kinh tởm con lắm đúng không??? Bây, bây giờ con... con sẽ biến mất khỏi mắt mẹ... để mẹ an tâm... cả đời này con chỉ có thể làm điều này cho mẹ thôi!"

Lòng trắng của mắt cậu nổi lên đầy tơ máu đỏ! Giọt nước mắt mặn chát lăn dài trên má, cậu vội quệt đi, chạy vội ra ngoài!.

" Vũ Vũ!!. Con đi đâu!!! Đứng lại nghe mẹ nói!!! Này cẩn thận!!!!! VŨ VŨ!!!!"

Cậu vô thức lao đi, đầu cậu trống rỗng.

" Ké..tttt..tttt"

Tia sáng chói lóa rọi thẳng mắt cậu.... cậu lấy tay che mặt..

" VŨ VŨ!!!!!!!!"

Cậu nghe thấy giọng mẹ mình dần dần nhỏ đi.... hình ảnh trước mắt cậu khép lại... a? Lại tình tiết xe đâm rồi đắp chiếu trong truyền thuyết đây à? Vũng nước đọng lại trên mắt cậu theo cái nhắm mắt cũng lăn xuống.... lăn rất chậm...

Sở Vương Lãnh, chắc bây giờ cái người kia cũng đã gửi ảnh cho bố anh rồi nhỉ? Anh có sợ.........đau không? Anh.....đã kể với em bố anh đánh anh ra sao rồi mà! Chỉ nghe thôi em cũng đã rợn cả người!!... Liệu....anh có chọn chia tay em không? Nếu như vậy anh sẽ không chịu đau đâu! Anh... sẽ có cuộc sống mới... hahaha....em có thể thấy được viễn cảnh " Ngôi nhà hạnh phúc" của anh rồi... em

.... cũng sợ đau lắm! Hôm nay mẹ đánh em.... mẹ bảo em chia tay anh... anh biết không? Em đã không đồng ý!... giỏi không???... Sở Vương Lãnh... em yêu anh... tiếc là đời này em không thể nói với anh như vậy thêm nữa rồi.. Không biết liệu...anh sẽ dừng lại đợi em rồi mình cùng nhau đi trên con đường hoa hồng đầy gai nhọn này không? .....có lẽ phải dừng ảo tưởng ở đây thôi!...

Chào anh - Người con trai em đang yêu và sẽ mãi yêu!...

_____________________________

Vương Lãnh ngồi trong phòng, vây xung quanh là 4 bức tường đen.

" Rắc"

Hắn giật mình, phát hiện chiếc ly thủy tinh dầy cộp hắn đang cầm đã nứt một đường.

Vũ Vũ.... em bây giờ có ổn không? Đợi anh nhé! Nhất định phải đợi anh... Để anh đoán xem... chắc bây giờ đang ngồi lì trong phòng như anh rồi lăn ra khóc chứ gì? Hư thật! Chắc em chả nhớ anh đã nói không được khóc!.... Bất quá! Anh không giống em! Anh không rảnh ngồi khóc tu tu như em đâu! Đợi anh ra khỏi đây sẽ phạt em sau! Đợi... anh nhé?

--------------

-" Không biết liệu...anh sẽ dừng lại đợi em rồi mình cùng nhau đi trên con đường hoa hồng đầy gai nhọn này không?.. Nếu anh có đợi thì xin lỗi... em sợ không thể chạy theo anh được nữa rồi..."

-" Đợi anh nhé! Nhất định phải đợi anh..."

Hai con người, ai đợi ai? Còn có thể đợi được nữa không?...

Hey! What do you mean? - Đam MỹNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ