Bảy giờ sáng, Jimin đẩy cửa, bước vào căn phòng có Jungkook vẫn đang ngủ mê mệt
- Em ấy sao rồi anh? - Jimin cất tiếng thở dài, hỏi anh quản lí đã dùng cả đêm túc trực bên cạnh chăm sóc cho cậu bé
- Em ấy hạ sốt nhiều rồi, nhưng vẫn ngủ mê mệt như lúc vừa ở bệnh viện về. Mà em về phòng tranh thủ ngủ chút đi, anh chăm thằng bé là được rồi
- Không sao đâu anh, khi nãy trên xe em đã ngủ chút rồi, giờ về phòng em cũng không ngủ được - Jimin lắc đầu, mặt hiện rõ vẻ lo lắng
Biết không thể thuyết phục gì cậu nữa, anh quản lí thở dài, vỗ vỗ vai Jimin rồi ra khỏi phòng, để tụi nhỏ ở lại với nhau
Trong vài phút đồng hồ, Jimin cứ đứng giữa căn phòng như thế, nhìn chằm chằm cậu bé đang say ngủ trên giường. Mãi một lúc lâu sau, anh tiến đến, ngồi bên mép giường cậu nhóc, vươn những ngón tay ngắn mũm mĩm sửa lại những lọn tóc mái dính bết trên trán vì mồ hôi của cậu nhóc. Ngón tay anh vô thức lướt dần, xoa xoa vầng trán rộng, rồi đến cái mũi cao. Mu bàn tay anh xoa nhẹ bên gò má cậu, còn ngón tay cái bất giác vuốt ve đôi môi cậu đang đỏ bừng vì sốt
- Phải làm sao với em bây giờ hả Jungkookie...
Anh yêu cậu nhóc này, phải, đó là điều mà ai cũng biết. Nhưng anh yêu cậu, không phải như người anh trai yêu thương em mình, mà như một nguòi con trai thương yêu một người con trai khác, điều này thì chỉ có Hoseok biết mà thôi.
Anh của tuổi mới lớn không nghĩ gì nhiều, chỉ biết cứ thế bám riết theo cậu mà thể hiện tình cảm của mình. Nhưng anh của hiện tại đắn đo nhiều, suy tư nhiều, và có quá nhiều thứ khiến anh phải chôn vùi đi tình cảm của mình. Anh đã quyết định như thế. Nhưng tại sao cậu nhóc trước mắt này đây cứ mãi làm rối tung cuộc sống của anh...
Anh vẫn nhớ, vào chính lúc anh quyết định từ bỏ, cậu nhóc ấy lại bắt đầu lẽo đẽo theo anh ở khắp mọi nơi, đứng trước anh mà đùa giỡn khiến anh chú ý tới.
Anh vẫn còn nhớ cậu nhóc ấy đã rủ anh vào phòng, cho anh nghe bản demo của Love Is Not Over, hỏi anh nghĩ thế nào về bài hát. Và khi anh bảo rằng bài hát rất hay, cậu nhóc đã hỏi lại, "vậy nếu đó là anh, anh sẽ quay về với em chứ?". Vào ngay giây phút đó, anh đã muốn nói với cậu rằng nếu thật sự người mà cậu muốn nói đến là anh, thì anh vẫn luôn ở đây, âm thầm bên cạnh cậu, rằng anh chưa bao giờ thực sự rời đi. Nhưng anh không có can đảm. Thay vào đó, anh chỉ trả lời "Có cô gái nào từ chối Jungkookie được sao?". Đổi lại lời anh, là ánh mắt thất vọng của cậu, và sau hôm đó, cậu chưa bao giờ nhắc lại vấn đề này một lần nữa...
Anh vẫn nhớ anh đã từng bảo anh thích bài Dear No One, và vài hôm sau đó, anh vô tình nhìn thấy bài hát này nằm trong playlist nghe thường xuyên của cậu. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, anh đã nghĩ, cậu đã hiểu được lòng anh rồi chăng? Rằng anh ước ao có một vòng tay ôm lấy anh khi trời trở lạnh, rằng anh cần một bàn tay nắm chặt lấy tay anh? Rằng anh cần cậu? Rằng anh cũng quá mệt mỏi để kiếm tìm hạnh phúc cho riêng mình? Rằng anh muốn buông tay để mặc cho số phận? Nhưng rồi Jimin cười chua chát, hiểu thì sao chứ, quan trọng là người ấy liệu có để tâm không?
