Author: Micah
Translator: Anzaimar + lynkch0c0
Source: http://www.winglin.net/fanfic/Micah2/
Pairing: Yoosu, Yunjae, Minmi
Main Characters:
Micky Park Yoochun
Xiah Kim Junsu
Minor Characters:
Kim Jaejoong
Jung Yunho
Shim Changmin
Kim Bomi
Rating: K+
Sumary
Trích:
"Disneyland has Micky Mouse and Roger Rabbit. I have my own Micky Rabbit.”
"Xứ sở Disneyland có chuột Micky và thỏ Roger. Tôi có chú thỏ Micky của riêng mình."Chapter 1
●○First Impression○●
Park Yoochun nghe thấy tiếng chuông réo ầm ĩ bên tai rồi tự động với tay trái lên tắt đồng hồ báo thức. Anh nghe tiếng chiếc đồng hồ rớt xuống sàn, nhưng chuông thì vẫn tiếp tục kêu.
Yoochun mắt nhắm mắt mở nhận ra ánh nắng đã tràn vào phòng ngủ của anh tự lúc nào. Không phải hôm nay là thứ bảy sao? Tại sao đồng hồ báo thức của anh lại kêu inh ỏi như thế?
Gầm gừ tức giận, Yoochun kéo mình ngồi thẳng dậy trên giường. Đó là cho đến lúc tới lượt cái thứ được gọi là chuông cửa réo lên!
Lầm bầm trong miệng hàng đống lời nguyền rủa, Yoochun lười biếng ra khỏi giường rồi bước khỏi căn phòng bừa bộn của mình. Tóc tai rối bù, áo phông nhăn nhúm, còn chiếc quần đùi thì in đầy hình mặt cười. Những thứ đó chẳng thể cản anh ra mở cửa được.
"Ya! Bình tĩnh lại đi!" Yoochun cằn nhằn khi tiếng chuông cửa càng lúc càng dữ dội hơn. Không cần nhìn qua khe, anh mở cửa để lộ ra một người trông hoàn toàn đối lập với anh.
"Ya! Sao lâu thế hả?" Park Jaejoong kêu lên khi cậu nhích người vào căn hộ bừa bãi đó rồi ném mình lên đi-văng. Cậu nhăn mặt khi một vật cứng trên ghế chạm vào mông mình. Cậu khẽ nhấc mình lên rồi lôi ra từ dưới chỗ ngồi của mình một cái điều khiển, một tấm bảng, một chiếc tất, và một số thứ rác rưởi khác. "Nhìn đống hổ lốn này xem!"
"Anh muốn cái gì?" Yoochun đóng cửa và đưa tay ra sau gáy, gãi đầu một cách mệt mỏi.
Trong khi anh trông y như một kẻ nhếch nhác, thì Jaejoong lại thật trang nhã với mái tóc đen kiểu cách, một chiếc áo phông hoàn toàn phù hợp, cùng một chiếc quần jeans hàng hiệu. Ai mà đoán được họ là hai anh em?
"Cuối tuần rồi. Em không muốn đi ra ngoài và chơi gì đó sao?"
"Ya! Em không phải làm việc, nên phải ngủ cho sướng mắt đã!"
"Em đang lãng phí thời gian vào việc ngủ đấy," Jaejoong chỉ ra. "Tám tiếng là đủ rồi."
"Mười hai tiếng với em mới là 'đủ'. Em mới chỉ ngủ được có chín tiếng thôi."
"Thôi được rồi, và nhân đây anh cũng định nhờ em giúp vài việc.." Jaejoong nói.
"Có Changmin giúp anh rồi còn gì. Thậm chí em còn không thể chăm lo cho 'cái ổ' của em nữa là. Nếu em không tìm kiếm được ai đó cùng trả tiền thuê nhà trong tuần này, thì em chắc phải đi vay nặng lãi quá."
Jaejoong cau mày. "Đừng thế mà. Nếu em cần tiền..."
"Em không muốn nhờ anh hay Changmin và em càng không muốn hỏi xin ba mẹ đâu," Yoochun nói đầy quyết tâm.
Jaejoong thở dài. Đây là thời điểm tốt nhất để thay đổi chủ đề.
"Em lại nhuộm lại tóc àh?" Jaejoong nói. Tóc của Yoochun hầu như đen từ phần đỉnh cho tới phần mái. Dưới màu đen là phần tóc dài hơn được nhuộm vàng hoe ôm lấy cổ và một phần rủ xuống vai.
"Thợ cắt tóc nghĩ rằng em điên khi em bảo anh ta làm thế," Yoochun lè nhè.
"Anh thích màu vàng. Anh nghĩ anh sẽ nhuộm vàng hoe, như màu của em ý."
"Làm nhanh đi trước khi Changmin đe doạ anh vào Letti' để nó nhuộm tóc cho anh."
"Ya! Quá khứ tồi tệ đó!" Jaejoong kêu lên.
"Tóc anh như bạc hết vậy. Thật quá tệ."
"Bạn học nghĩ anh là đứa quái đản. Anh vẫn không biết Changmin đã trộn cái thứ gì vào trong thuốc nhuộm nữa."
"Đi mà hỏi nó ế? Và chúc may mắn với bất kì điều gì anh làm để khiến nó mở mồm."
"Aish, em chỉ đang cố thoát khỏi anh thôi. Được rồi, anh đi đây. Chúc may mắn với khoản tiền thuê nhà đó!"
Yoochun đẩy anh trai mình ra khỏi căn hộ và nhanh chóng đóng cửa lại. Sau đó, anh quay 180 độ và chạy thẳng về phòng để ngủ tiếp.
-●○-●○-●○-
Kim Junsu bước ra khỏi thang máy. Cậu nhìn thấy một người khác đang đi ra từ căn hộ phía bên trái cậu. Người đó có một mái tóc đen bóng mượt và rất thời trang. Junsu mỉm cười lịch sự với người đó và anh ta cũng đáp lại.
"Có lẽ hơi kì quặc, nhưng anh có phiền khi nói cho tôi biết anh đã mua chiếc quần Jeans này ở đâu không?" Junsu phải hỏi bằng được.
Người kia trông có vẻ hạnh phúc khi có ai đó đánh giá đúng về quần áo của anh. "Tôi mua nó ở một khu phố mua sắm lớn. Chỗ đó cách đây mười lăm phút lái xe."
"Thật không? Tôi không biết họ lại bán nhãn hiệu này tại Hàn Quốc!" Junsu cười vui vẻ.
"Cậu mới từ nước ngoài về sao?"
"Tôi sinh ra ở Hàn Quốc, nhưng di cư sang Mĩ. Tôi mới về được vài ngày thôi."
"Chà, vậy, chào mừng đã trở về!" Người đó mở rộng vòng tay chào đón.
Junsu bắt tay anh ta. "Cảm ơn. Tiện thể tôi xin được giới thiệu, tôi là Junsu."
"Jaejoong," Người kia tự giới thiệu với một nụ cười rất đẹp. Anh liếc qua chiếc đồng hồ thời trang của mình rồi bấm nút thang máy. "Tôi thực sự phải đi rồi, nhưng đây là danh thiếp của tôi. Chúng ta có thể ra ngoài uống vào một lúc nào đó và... nếu cậu cần một hướng dẫn viên, tôi rất vui lòng giúp. Tôi biết khá nhiều nơi ở Hàn Quốc có quần áo đẹp và giá cả thì rất đáng kinh ngạc."
Junsu cười khúc khích, "Cảm ơn, vậy tôi sẽ gặp lại anh sau nhé."
"Gặp lại sau nhé," Jaejoong mỉm cười và nhanh chóng bước vào thang máy trước khi nó đóng lại.
Khi Jaejoong đi khỏi, cậu lấy mẩu giấy trong túi mình ra và xác định lại địa chỉ lần thứ một triệu. Căn hộ 15A.
Bên phải cậu là 15B và bên trái là 15A... cũng là căn hộ mà Jaejoong vừa đi ra.
Cậu hết sức tò mò. Phải chăng Jaejoong là bạn trai, là anh em ruột, hay chỉ là người bạn bình thường với người đang sống trong căn hộ đó? Hoặc có thể anh ấy tới đây để xem căn hộ với một mức giá cao hơn?
Junsu nhớ lại nụ cười hiện lên trên khuôn mặt Jaejoong khi cánh cửa căn hộ đóng lại phía sau anh. Phải chăng anh hạnh phúc vì đã có được một chỗ trong căn hộ?
Nếu căn phòng đã được thuê, vậy là làm cách nào mà Junsu có thể thân thiết được với Park Yoochun đây?
-●○-●○-●○-
Yoochun đang lim dim thì chuông cửa lại réo lên. Anh nguyền rủa trong tiếng thở dài rồi lết người ra khỏi giường.
Anh giậm từng bước giận dữ tới cửa rồi kéo nó ra mạnh hơn mức cần thiết. "Jae chết bầm, Em đang cố để...!"
Mắt Yoochun mở to khi anh trông thấy một người khác đang đứng trước cửa mà không phải là anh trai mình. Người đó làm anh liên tưởng ngay đến Jaejoong. Anh chàng với một mái tóc kiểu cách gọn gàng. Cậu ta mặc một chiếc áo hoa màu hồng không cài khuy, để lộ ra chiếc áo phông khoẻ khoắn. Thậm chí còn thật hoàn hảo khi mặc thêm chiếc quần trắng đồng bộ. Cậu ta còn hơn cả người mẫu đại diện cho nhãn hiệu trên túi xách mà cậu ta đang mang.
"Cha muốn gì đây?" Yoochun hỏi với thái độ chẳng lấy gì làm dễ chịu.
"Àh, vâng," người kia chớp mắt. Cậu ta có vẻ sốc bởi giọng nói lớn vừa thốt ra và cả con người nhếch nhác đã mở cửa. "Tôi nhìn thấy thông báo cho thuê phòng..."
Yoochun có thể nghe thấy âm thanh của tiền vang lên 'Ka-ching!' trong đầu mình. "Chờ chút!"
Anh ta đóng sầm cửa lại trước mặt người kia rồi phá vỡ kỷ lục thế giới về việc dọn dẹp một thùng rác - to bằng một căn hộ trong vòng năm phút - dù hầu như chỗ rác đó đơn giản là được lia vội vào phòng riêng, nơi mà anh chắc chắn rằng người bạn cùng phòng trong tương lai sẽ không thể thấy. Cũng trong năm phút đó, anh thậm chí còn có thể chui vào chiếc quần jeans màu đen và chiếc áo phông cũng đen nốt. Anh chạy đi chải tóc rồi chạy lại mở cửa.
Người kia vẫn còn đứng trước cửa trông có vẻ lúng túng khi cánh cửa mở ra.
Yoochun trát lên mặt một nụ cười lịch thiệp, đưa tay ra và khẽ cúi đầu, "Xin chào, tên tôi là Park Yoochun."
Người kia chớp chớp mắt trong tâm trạng bối rối. Cậu đưa tay đến, "Kim Junsu, rất vui được gặp anh."
Yoochun định rút tay lại sau cái bắt tay, nhưng nhận ra người kia thì không. Anh nhìn con người đang nhìn chăm chú vào hai bàn tay họ vẫn nắm vào nhau như một điều đáng kinh ngạc nhất trên thế giới.
Yoochun 'thông họng' ầm ĩ rồi giật mạnh bàn tay mình về. Cảm giác như có chút gượng gạo, anh nói, "Có phải cậu đang tìm nhà không? Tôi đảm bảo là cậu sẽ thích nó."
Junsu cười rạng rỡ với Yoochun, nụ cười quá đỗi ngọt ngào với một người chưa quen. Yoochun xoa bóp cánh tay mình trông thật ngốc nghếch rồi bối rối quay đi nhìn loanh quanh, chỉ trừ cái người mặc màu hồng kia.
Yoochun bắt đầu đưa Junsu đi một vòng quanh căn hộ. Bắt đầu từ phòng khách rồi di chuyển đến phòng bếp.
"Anh có nấu ăn không?" Junsu đột ngột hỏi
Yoochun nhận ra câu hỏi có chút ngượng ngùng, nhưng chẳng sao, vì anh đã tìm thấy một cơ hội để Junsu không rời đi. "Có một tiệm tạp hoá lớn chỉ cách đây năm phút đi bộ và thậm chí có một khu trung tâm với vô khối nhà hàng để mua đồ ăn về!"
"Vậy là anh không nấu ăn? Thật ra sẽ không tốt cho sức khoẻ đâu nếu cứ ăn ở ngoài mãi như vậy," Junsu nói.
Yoochun cố gắng hết sức để không gào lên 'Cậu đùa tôi đấy àh?' Người đó trông có vẻ bằng tuổi Yoochun, nhưng lời tuyên bố vừa rồi lại khiến cho cậu ta có vẻ già dặn hơn.
"Đi nào," Yoochun tiếp tục khi anh đưa Junsu đến hành lang. "Có hai phòng và một phòng tắm ở hành lang này. Tất cả là của cậu vì tôi đã có phòng tắm riêng trong phòng mình rồi."
Người đó dường như không lắng nghe khi cậu ta bước tới phòng đầu tiên bên phải. "Phòng này là của anh?"
Yoochun nhận ra Junsu đưa tay tới cái nắm cửa rồi nhanh chóng trượt mình vào giữa cánh cửa và cậu ta. "Ừm, đúng thế, và quy định đầu tiên trong hợp đồng là cậu không được vào phòng tôi và tôi không được vào phòng cậu."
Junsu không đáp, chỉ nhìn anh chăm chú. Cho đến khi Yoochun nhận ra họ gần nhau như thế nào, ngực họ chỉ cách nhau có vài phân. Gần quá đến mức chẳng thế chịu nổi.
"Phòng cậu ở đằng kia," Yoochun chỉ, cố trấn tĩnh lại rồi nép sát mình vào cánh cửa như là cách tốt nhất để anh có thể không quá gần gũi với người kia.
Một nụ cười kì lạ hiện trên khuôn mặt Junsu khi cậu gật đầu và cuối cùng cũng quay sang căn phòng kia. "Tôi thích căn phòng này," cậu nói giọng thẳng tưng khi nhìn quanh căn phòng.
"Được rồi, tốt lắm," Yoochun ngưng lại, tự hỏi rằng anh có thực sự muốn con người kì quặc kia làm bạn cùng phòng với mình trong suốt một năm hay không. Nhưng anh đang túng thiếu và không đời nào nhờ vả gia đình chuyện đó được. "Vậy là hợp đồng trong một năm và giá cả... "
"Oh, đúng rồi, tôi muốn thảo luận về giá cả với anh.." Junsu mở lời.
Yoochun cau mày. Không thể để cậu ta trả giá thấp hơn giá anh yêu cầu được.
"Giá được ấn định là..." Yoochun đang định mặc cả.
"Tôi chỉ xem qua trên tờ quảng cáo, là 80 nghìn hay 90 nghìn Won trong một tháng nhỉ? Tôi không nhớ chính xác lắm."
