60 – Cao vào kinh lần ba [ thất ]
Ngày hôm nay là ngày cuối cùng của quốc tang .
Chu Cao Sí ngồi ở trên mã xa, có chút mệt mỏi nhắm mắt lại.
Trong đầu hiện lên đoạn thời gian lúc ở Tử Kim Sơn quỳ đưa hoàng gia gia…… Rồi lại hiện lên từng đoạn kí ức khi cùng hoàng gia gia chơi cờ……
Trong lòng có chút khó chịu.
Một người đã chết, mặc kệ là hoàng đế hay là dân chúng bình dân, không tồn tại vẫn là không còn tồn tại .
Mặc kệ quyền thế ngập trời thế nào , nên đi luôn phải đi.
Kỳ thật…… Chuyện mà sức người có khả năng làm …… Không nhiều lắm!
Chậm rãi mở to mắt, Chu Cao Sí nhìn Chu Cao Hú cùng Chu Cao Toại đang lo lắng nhìn mình , chậm rãi cười “Không có việc gì.”
“Ca……” Chu Cao Hú nhíu mày “Ca, sắc mặt ngươi thật không tốt.”
Chu Cao Sí trong lòng cười khổ, vào buổi tối hắn luôn ngủ không nhiều, sắc mặt có thể tốt sao ?
“Không có việc gì .” Chu Cao Sí an ủi cười, vỗ vỗ bả vai Chu Cao Hú , hạ giọng nói “Ngươi so với Cao Toại lớn hơn , hảo hảo chiếu cố Cao Toại, biết không?”
Chu Cao Hú sửng sốt, vẻ mặt lập tức khẩn trương lên, cũng hạ giọng hỏi “Ca, là Chu Vương thúc……”
“Nhanh.” Chu Cao Sí cúi đầu vừa nói , ôn hòa cười “Thời điểm Chu Vương thúc tới tìm nhóm ngươi, các ngươi liền đi theo Chu Vương thúc đi .”
“Ca, vậy còn ngươi?” Chu Cao Toại nghi hoặc hỏi “Ngươi không theo chúng ta cùng đi sao?”
“Các ngươi đi trước.” Chu Cao Sí chậm rãi lắc đầu, cười cười “Ta sẽ vượt qua các ngươi .”
Chu Cao Hú nhìn Chu Cao Sí , muốn nói lại thôi. Chỉ là trầm mặc cúi đầu.
Mà Chu Cao Sí lại chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng cân nhắc , Chu Vương sẽ dùng phương pháp gì để có thể đem Cao Hú cùng Cao Toại đi , mà mình cũng nên làm gì để chuẩn bị đây ?
Nhưng bên người hắn càng ngày càng nhiều thêm mấy hộ vệ có tác dụng giám thị a……
Từ ngày ấy , sau khi thu được tượng đất , hắn cũng không thu được thư tín nào của cha nữa , tuy rằng biết xung quanh trông coi nghiêm ngặt , hắn cũng không mong cha mạo hiểm gửi cho hắn cái gì , chính là…… Trong lòng vẫn nhịn không được chờ mong .
*************
Phương Hiếu Nhụ người đang mặt co mày cáu ngồi bên người mình , lắc đầu mở miệng“May mắn là ngày đó ngươi chưa cùng thế tử nói ra thỉnh cầu của ngươi.”
Trương Thạch thở dài.
“Hoàng thái tôn đang do dự trong lòng , điều này đối Dung Nguyệt tiểu thư mà nói cũng là chuyện tốt.” Phương Hiếu Nhụ thản nhiên nói, dừng một chút, lại nhíu mày thì thào “Nhưng đối triều đình mà nói, lại làm kẻ phản nghịch thừa cơ làm loạn nha .”
Trương Thạch nghe xong một câu trước , nhẹ nhàng thở ra, nhưng khi nghe đến thứ hai câu, nhịn không được nhíu mày “Phương huynh, trong lòng ngươi có nghĩ gì không , vì sao Hoàng thái tôn không nói rõ chứ ?”