Chương 11 - 20

1.8K 17 0
                                    

Chương 11: Chờ đợi.

Buổi chiều yên tĩnh, ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu qua rèm cửa sổ chiếu vào bên trong phòng, đổ xuống sàn nhà bóng loáng.

Nhược Tuyết ngồi trước cửa sổ sát đất, phòng nằm ở lầu 2, tầm nhìn thật tốt, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy những ngọn núi mỹ lệ phía xa xa, rừng rậm um tùm, phong cảnh xinh đẹp dưới ánh mặt trời không quá gay gắt, nhưng cô lại không có tâm tình để thưởng thức.

Từ ngày hôm đó đến bây giờ, đã một tháng trôi qua, anh vẫn chưa trở lại. Mà cô cũng không biết làm thế nào để liên lạc với anh.

Đến bây giờ cô cũng không rõ, bên trong tòa nhà lớn như thế này, suy cho cùng có bao nhiêu người, trước mắt chỉ biết dạ. Lầu ba nhà chính là nơi ở của anh, bởi vì cô thật sự cảm thấy buồn chán, nên muốn men theo cầu thang lên lầu, kết quả là mới đi được phân nửa, một người đàn ông lạnh như băng không biết từ đâu ra ngăn cản cô lại.

"Tiểu thư, lầu ba là chỗ ở của cậu chủ, không được cậu chủ cho phép, thì không thể tự tiện ra vào." Mà cô ở lầu hai, lầu một là phòng ăn và phòng khách.

Phía sau nhà chính còn có mấy phòng nhỏ, chắc là phòng của quản gia và người giúp việc, .... Nhưng người thường xuyên xuất hiện trước mặt cô là vú Lâm ít nói.

Nếu bọn họ nói Lương Úy Lâm ở lầu ba, vì sao cô chưa bao giờ thấy anh quay lại. Vậy là anh cố ý tránh mặt cô? Cô muốn tìm anh nói một câu cũng không được. Chẳng lẽ anh đã quên mất chuyện anh đã đồng ý với cô ngày đó?

Nếu như anh quên mất, hoặc là đã đổi ý, cô nên làm gì bây giờ? Ngày qua ngày cứ chờ đợi như vậy, ngay cả một chút hy vọng cũng không có. Nhưng ngoại trừ chờ đợi ra chỉ có thể đợi chờ.

Mặt trời càng ngả về tây, nhưng cô vẫn ngồi chỗ đó không hề nhúc nhích. Mặc cho ánh sáng chạng vạng bao phủ lên người, sau đó dần dần vụt tắt nơi chân trời, khi vú Lâm gõ cửa mang cơm đến, cô cũng không nghe thấy, cuối cùng, vú Lâm sợ cô xảy ra chuyện gì, nên bảo vệ sĩ đi lên mở cửa lay cô tỉnh, cô mới biết trời đã tối nhưng


không muốn ăn gì cả. Chỉ bảo vú Lâm ra ngoài trước, đợi lát nữa cô sẽ ăn.

Vú Lâm đối với cô gái ngày càng trở nên gầy gò, tái nhợt cũng không nói gì thêm, dù sao làm việc ở chỗ này, nếu như nói thêm một câu cũng có thể làm mình mất mạng. Huống chi, tiểu thư là người của cậu chủ, cho nên bà cũng phải thuận theo cô rồi.

Yêu Hận Triền Miên - Thịnh Hạ Thái ViNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ