chương 4

767 27 4
                                    

Tiểu thư Bạch Dương mắc phải căn bệnh viêm màng não giai đoạn 2 - bác sĩ lắc đầu nói
- Căn bệnh này phát tán rất nhanh, cần phải điều trị sớm nếu không e rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng - bác sĩ tiếp tục giải thích
- Cảm ơn bác sĩ - ông Cường nói trong đau đớn
Sư nghe tin ngồi bẹp xuống nền. hạnh phúc chưa đến với nó được bao lâu mà nó lại xảy ra chuyện như thế này
~~ Tại phòng hồi sức~~

Nó đã tình dậy sau cơn hôn mê, bên cạnh nó lúc này là Sư , ba nó đã đi mua chút cháo cho nó
- Sư tao bị sao vậy, sao tao lại ở nơi này? - Nó nheo mắt hỏi Sư
- Mày bị ngất, tao đưa mày tới đây. Bác sĩ bảo mày bị...
- Tạo bị gì?
- Mày bị...viêm màng não, bởi vậy mày mới cảm thấy đau đầu
- Ra là vậy - Nó đau đớn. Thiên Yết biết chuyện này chưa? - Đến giờ phút này nó vẫn nghĩ đến hắn
- Chưa, tao chưa kịp nói
- Mà đứng nói, tao sẽ làm Yết ận tao, chán ghét và quên tao đi - Nó nói với hai hàng nước mắt lăn dài
- Sao mày phải làm vậy, mày sẽ rất đau khổ - Sư nhìn nó với ánh mắt chua xót
- Sư , mày giúp tao lần này thôi. Tao không muốn Thiên Yết vì tao mà phải đau khổ, lỡ tao xảy ra chuyện gì thì....

- Mày nghĩ điên khùng gì vậy, không sao đâu. Tao sẽ giúp mày mà! Sư đành chìu ý nó
Nó ôm Sư vào lòng, cũng may bên cạnh nó lúc này có Sư để chia sẽ niềm đau với nó. Nó cảm thấy thật bình yên... Ba nó cũng đã mang cháo lên
- Ăn đi cho lại sức con! - Ba chua xót nhìn đứa con gái bé bỏng của mình trong trang phục bệnh nhân
- Dạ! - Nó cười và gắng nuốt hết bát cháo ba mang lên để ba yên lòng
- Sư à , mai xin cho tao ngĩ nha, cứ nói tao có chuyện là được rồi
- Ừ , thôi tao về đây . Thưa bác con về - Sư cúi đầu lễ phép thưa
Chiều hôm đó nó cũng được phép về nhà, bác sĩ dặn là tạm thời phải uống thuốc để giảm cơn đau đầu
Thứ 2 đầu tuần, ngày đẹp trời với tất cả mọi người chỉ trừ mỗi nó. Nghe tin hôm nay nó nghĩ học trong lòng hắn lo lắng vô bờ bến. rõ ràng hôm qua vẫn còn manh khỏe mà, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Chỗ ngồi đã vắng bóng một người, hắn trống vắng trong lòng. Tan học, việc đầu tiên hắn làm là nhấc máy gọi cho nó
- Em có chuyện gì sao không đi học?
[ Hôm qua mệt quá em ngủ nướng nên dậy muốn. hì hì ]
- Em thật là, cứ làm anh lo chết được, ngủ riết rồi thành heo đấy!
[ Không đời nào đâu]
- Mai anh đến đón em, lo ngủ dậy sớm đi cô nương
[ Tuân lên ông xã... Bye anh]
Nghe nó nói thế hắn cũng yên lòng nhưng một điều mà hắn đâu biết được ở bên kia nó đang rất đau đớn nhưng phải cố gắng cười thật tươi...
~~~
Sáng hôm sau, quả thật cả hắn và nó đều rất đúng giờ. Hôm nay nó có đánh tí phấn hồng để làm cho gương mặt tươi tắn hơn
- Trong em vậy mà kêu có chuyện - Hắn thấy nó hồng hào khỏe mạnh là yên tâm rồi ( cái đó tự tạo thôi ông anh à!! )
- Em khỏe lắm á hì ^^ - Nó cười híp cả mắt
Trên con đường đến trường, nó bảo hắn ghé qua cánh đồng thường xuân 1 lát, nhớ lại những kĩ niệm khi xưa...
--- Tại nhà nó ---
- Dạ, con chào chú ạ!! - Một người thanh niên điển trai, gương mặt thanh tú, ăn mặc sang trọng lễ phép chào hỏi ông Cường-ba nó
- Chào con, trông con trưởng thành ra đấy! - ông Cường dường như rất niềm nở, vui mừng chào đón người thanh niên trước mặt
- Dương đâu rồi chú? - Anh ta nhắc đến Bạch Dương
- Con bé đến trường rồi con
- Dạ, vậy lát nữa con sẽ đến đón Dương về!
Cuộc trò chuyện giữa 2 người rất vui vẻ, hòa thuận. Liệu sự xuất hiện của anh chàng này có ảnh hưởng gì đến tình cảm giữa nó và hắn? Và cuối cùng anh chàng này đến từ phương nào??
Một buổi học lại qua đi, hôm nay trường học có chuyện nên hắn phải ở lại một lúc. Nó đành một mình dải bước trên con đường dài
Một chiếc xe Lamborghini màu tím than từ sau chạy đến. Người điều khiển xe lúc này không ai khác mà chính là chàng thanh niên ở nhà nó lúc nảy. Anh ta bước ra xe với mái tóc vàng hoe, mũi cao, làn da trắng như người phương tây. Nó bỡ ngỡ khi nhìn thấy con người này
- Anh là... - Nó ngơ ngác hỏi
- Là anh nè, Nam nè, đứng nói quên anh rồi nha - Tên thật của anh chàng này là Nam
- Sao mà quên được anh chàng tuấn tú này được chứ? - Nó cười nhẹ
- Em càng lớn càng xinh nha, cũng 3 năm rồi nhỉ?
- Anh quá khen, dạo này anh vẫn khỏe chứ?
- Ừ, anh khỏe, chỉ có điều nhớ em chết được thôi ^^
- Anh cứ đùa - Nó cười cười
Từ đằng xa kia, cũng chiếc Lamborghini khác, cũng 1 người con trai đẹp đang dùng ánh mắt vừa tức giận vừa hoài nghi nhìn nó và Nam, nó và Nam nói chuyện vui vẻ khiến người đó...phát GHEN. Xin thưa người đó chính là hoàng tử Thiên Yết , trong đầu hắn lúc này toàn là những câu nghi vấn:
" - Người thanh niên đó là ai?
-Sao lại nói chuyện với Dương vui vẻ như vậy?
-Đã vậy Dương còn cười rất tươi nữa chứ?
-Cô ấy đâu thích người lạ
-Hai người này có quan hệ gì?
-Yêu chăng?
-Hay chỉ là bạn bè?
-... "
Vô vàn câu hỏi đặt ra trong đầu hắn lúc này. Hắn lên ga, quay xe phóng đi. Nó đã thấy hắn, ánh mắt chợt buồn, nó nghĩ: "Thôi kệ, cứ đề anh ấy nghĩ sao, mình sẽ nhờ Nam vậy" - vừa nghĩ nó vừa thở dài
- Dương , em nhìn ai vậy? - Nam tò mò
- Không có gì anh. Anh về thật đúng lúc. Em muốn nhờ anh một việc
- việc gì em?
- Về nhà em sẽ nói. Anh hứa giúp em nha!
- Được rồi anh giúp. Bây giờ lên xe anh đưa về nhà! - Nam mở cửa xe mời nó vào!
_______________________
Nhân vật mới: Hoàng khánh Nam , gia thế không kém nó và hắn. Vẻ đẹp thân thiện, du học từ Úc về, 20t
~~ Nhà nó!
- Nam, anh ở lại ăn cơm với em và ba đi! - Nó mời
- Đương nhiên, lấy tiền tài xế chứ! - Nam hay cười, nụ cười ấy thật đáng yêu
- Dương , con còn bị đau đầu nữa không? - ba nó hỏi nó
- Dạ, cũng đỡ ba à!
- Ủa, em bị bệnh gì hả?
- Em con nó bị viêm màng não - ông Cường thờ thẩn đáp
- À mà anh từ Úc sang đây có chuyện gì không ạ? Hai bác vẫn khỏe chứ? - Nó lảng sang chuyện khác
- Anh tổ chức đính hôn vào tháng sau, anh sang mời chú và em sang Úc dự lễ đính hôn của anh
- Anh đính hôn, em sắp có chị dâu rồi. Yeh!!
- Để chú sắp xếp công việc sang đó nhưng e là Dương không đi được
- Em gửi lời chúc phúc đến anh và chị ạ!
Thân phận của khánh Nam : Ba Nam là anh ruột của ba nó, Nam tức là anh họ của nó, hèn gì 2 người họ lại thân thiết như vậy
Bữa cơm qua đi, Dương dặn Nam sau bữa cơm lên phòng gặp nó
" Cốc...cốc"
- Vào đi anh Nam ! - Nó biết chắc là Quân vì ba nó đến công ty rồi, người làm thì không được lệnh nó không dám lảng vảng trước cửa phòng
- Em muốn nhờ anh chuyện gì?
- Chuyện là vậy nè anh [...] - Nó nói cho Nam nghe. Anh giúp em chứ?
- Có phải chàng trai lúc sáng không?
- Dạ... - Nó gật đầu
- Liệu có được không em, em không hối hận chứ?
- Không đâu anh, khi nào băt đầu em sẽ nói
- Ừ - Nói rồi Khánh Nam lặng lẽ ra khỏi phòng, đóng cửa phòng nó lại, Nam chợt nghĩ: "Chắc hẵn con bé rát khổ sở". Nam xuống nhà và lái xe đến căn biệt thự riêng của Nam ở Việt Nam- một căn biệt thự cao cấp giữa Thành Phố...
Sư hôm nay đến đón nó đi chơi cho khuây khỏa những nổi buồn trong lòng nó. Sư đưa nó đến nơi nó thích nhất: cánh đồng hoa thường xuân. Chỉ có nơi đây nó mới thật sự thấy bình yên
- Sư à, mày biết không, đây là loài hoa tao thích nhất? - Nó nhìn Sư
- Đương nhiên biết, tao với mày chơi với nhau từ nhỏ đến lớn mà!
- Vây mày biết sao tao lại thích loài hoa này không?
- Chắc là vì mẹ mày! - Sư đoán vậy, mẹ nó cũng thích thường xuân mà
- Một phần thôi. Tao thích nó bởi vì loài hoa này sinh sôi nảy nở rất nhanh, kiên cường bất khuất vươn cao, thơi tiết khí hậu ra sao cũng sẽ sống được
- Nó giống mày không Dương ? Mày bảo mày thích hoa như vậy thì mày phải học theo nó chứ. Mày không được bi quan, phải vượt qua số phận - Sư tức giận
- Tao không đủ tự tin, tao sợ nhìn Yết đau vì tao
- Nhưng mày làm vậy thì thằng Yết sẽ không đau sao?
- Thà đau ngắn còn hơn đau dài - Nó rũ rượi
- Thôi trời trở lạnh rồi, tao đưa mày về nhà kẻo bệnh lại nặng ra đấy!
Trở về căn biệt thự nhà nó. Khánh Nam vừa về VN không có bạn bè gì cả nên đành chạy sang nhà nó chơi. Đúng lúc này Sư cũng đưa nó về
- Dương , em đi chơi về rồi à? - Nam cười nhẹ hỏi
- Con cũng sang chơi hả Sư ! - Ba nó thấy Sư cũng mừng lắm, ông luôn coi Sư như con cái trong nhà
- Dạ! - Nó và Sư đồng thanh trả lời
- Dương , ông anh này là ai vậy? - Sư thắc mắc kề miệng hỏi nhỏ Dương
- À, giớ thiệu với mày đây là anh khánh Nam từ Úc mới về, Nam là anh họ tao. Đây là Sư bạn thân từ nhỏ của em! - Nó giới thiệu cho cả K.Nam và Sư quen biết nhau
- Chào anh! - Sư lễ phép, dù gì K.Nam cũng lớn hơn 2 tuổi mà
- Chào em! - Nam cũng vui vẻ chào lại
- Ba và anh nói chuyện đi, em cùng Sư lên phòng lát - Nó dẫn Sư lên phòng. Mới vừa lên hết cầu thang không được bao lâu thì nghe tiêng của Sư : " Dương , mày bị sao vậy?"
Nghe tiếng gọi Nam và ba nó vội chạy lên xem và đưa nó vào bệnh viện. Chỉ mới xuất viện 1 tuần mà bây giờ nó lại phải vào đây nữa rồi. sau một lúc chuẩn đoán, nó được đưa vào phòng hồi sức và dần dần tỉnh lại. Bác sĩ lúc này cũng vào trong phòng báo cáo bệnh tình của nó
- Bệnh bây giờ đã chuyển biến sang giai đoạn 3 rồi. Nước ta không có đủ khả năng để điều trị - bác sĩ nói
- Vậy có thể đến điều trị nơi nào? - Ông Cường căng thẳng
- Ở Anh có thể nhưng tỉ lệ sống chỉ có 10% thôi vì đây là giai đoạn nguy hiểm rồi - Bác sĩ nói rõ vấn đề
- Cảm ơn bác sĩ - ông Cường vừa dứt lời cũng là lúc bác sĩ ra khỏi phòng
- Dương , mai ta sẽ sang Anh gấp - ba nó quay sang thúc giục nó
- Ba cho con 3 ngày nữa. Con có chuyện cần giải quyết
- Ừ, giải quyết xong sẽ đi ngay
- Vâng ạ! Bây giờ ba cho con nói chuyện riêng với anh Nam và Sư 1 lát!
Nghe con đề nghị vậy, ông cũng chiều ý con, ông ra khỏi bệnh viện chuẩn bị thủ tục ra ngoài nước cho con
- Chỉ còn 3 ngày nữa thôi, chúng ta phải triển khai kế hoạch gấp - Nó đề nghị
- Mày đứng nói anh Nam cũng tham gia vụ này nha? - Sư đoán non đoán già
- Ừm, tao hỏi ý kiến Nam rồi - Nó
- Anh đồng ý á ? - Sư quay sang hỏi Nam
- Haziii, anh cũng đành bó tay với đứa em họ này thôi! - Nam than thở
- Thôi, dù gì 2 người cũng đã đồng ý rồi mà! - Nó nủng nịu
- Biết rồi chị 2...
- Bây giờ vậy nha; Sư có trách nhiệm gửi những tấm ảnh đó, còn anh Nam thì em đã nói rõ cho anh biết rồi. Mọi chuyện sẽ diễn ra vào ngày cuối cùng trong 3 ngày tới, 2 ngày đầu tao muốn hạnh phúc bên cạnh Yết lần cuối!
Nam và Sư sau khi bàn chuyện xong thì ra về, chỉ còn lại nó cùng với căn phòng rộng. Cô đơn và hiu quạnh chính là cảm giác lúc này của nó.
~~ Ngày đầu tiên~~
Nó lại đến trường vui vẻ cùng với khuôn mặt tựa thiên thần khiến bao người đắm đuối. Trên lớp hôm nay nó không còn châm ngôn "NGỦ" nữa, cả buổi học nó chỉ chú tâm nói chuyện với mỗi mình hắn
- Em không ngủ nữa à? - Hắn thấy nó lạ nên hỏi
- Em muốn nói chuyện với anh, ngắm thật kĩ gương mặt này của anh!
- Ngày nào chẳng được ngắm chứ? Anh biết em mê rồi mà. Kaka!
- Em thích vậy, anh cấm là em không cần nữa luôn - Nó quay mặt sang hướng khác
- Đâu có cấm bà xã đâu ^^ - Hắn cười thật hiền từ
- Mai nghĩ học đi chơi với em không? - Nó đề nghị cup học
- Sao không để chiều vậy?
- Em muốn anh dành nguyên ngày mai ở bên cạnh em
- Hôm nay em thật kì nha, nhưng không sao, đi chơi với em bao lâu cũng được
- Vâng, mai em sẽ báo thức anh dậy thiệt sớm!
Nó cùng hắn nắm chặt tay nhau dải bước trên con đường thường ngày, nó cảm thấy 1 ngày trôi qua thật ngắn ngủi làm sao. Chỉ ngày mai nữa thôi là hết rồi, nó thật muốn khóc nhưng phải gắng cầm nước mắt. Hắn không biết gì, không lo nghĩ gì, được đi bên nó là hắn hạnh phúc, vô tư thong thả huýt sáo. Phải chăng sau ngày mai, vẻ vô tư lúc này của hắn sẽ vùi sâu trong tận đáy lòng?

Công Chúa Tuyết Và Hoàng Tử Lạnh Lùng (Dương Yết )Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ