Chap 10: Dị Ứng

135 11 11
                                    


_________________________________________________
Đột nhiên....cậu cảm thấy khó chịu, bụng hơi đau, người cậu nóng ran..... cậu khó thở.....
Anh quay qua thấy cậu đang ôm bụng, vội tấp xe vào lề đường.
- Nguyên Nhi, em bị làm sao vậy?_ Anh lo lắng hỏi
- Em..khó....chịu....quá
- Cố lên, anh đưa em đến bệnh viện
- E....em...
Từng chữ được cậu khó khăn thốt ra, cậu đau lắm... rồi... cậu ngất đi... càng làm anh thêm hoảng sợ
Tại bệnh viện Hàn Ngọc
- Bác sĩ, em ấy sao rồi?_ Anh vội vàng hỏi khi thấy bác sĩ ra
- Cậu ấy không sao, chỉ là dị ứng với hải sản. Cũng may đưa đến kịp thời, nếu không sẽ rất nguy hiểm.
- Dị ứng với hải sản?
- Đúng vậy, bây giờ cậu ấy cần nghỉ ngơi.
Sau khi bác sĩ đi,anh bước vào phòng bệnh. Cậu cũng tỉnh dậy, phát hiện mình đang ở trong bệnh viện.
- Em tỉnh rồi à?
- Sao em lại ở đây?
- Em đúng là rất ngốc_ Anh không trả lời câu hỏi của cậu, lại đưa tay lên xoa đầu cậu
- Em không ngốc_ cậu chu môi cãi
- Ừ, em không ngốc...vậy tại sao em bị dị ứng với hải sản mà không nói?
-........
- Em có biết như vậy sẽ rất nguy hiểm không?
-.........
- Sao không trả lời anh?
-........
- Nguyên Nhi?
- Hic hic... là em sợ anh buồn, sợ anh không vui nên không nói, anh còn mắng em, anh không thương em.
- Nguyên Tử..
- ...
- Bảo Bối , anh xin lỗi, là anh sai_ anh vừa nói vừa kéo cơ thể cậu vào người mình, thế nhưng cậu lại hất ra.
- Đừng chạm vào người em, anh đi đi... đừng gặp em nữa.
- Nguyên Nguyên, anh xin lỗi, anh sai rồi
................ Nước mắt ai đó tiếp tục rơi..............
- Tha thứ cho anh đi
.................... nước mắt vẫn cứ rơi..............
- Anh sẽ dẫn em đi chơi, sẽ không bao giờ mắng em nữa, sẽ mua cho em những gì em thích, sẽ cưng chiều yêu thương em hết mực.
- Thật không?_ Cậu ngưng khóc, hỏi anh
- Thật
Bỗng, cậu nhìn đồng hồ trên tay, phát hiện đã quá giờ nghỉ trưa, vội bước xuống giường nhưng bị anh ngăn lại.
- Em đi đâu, bác sĩ nói em cần nghỉ ngơi?
- Em đến công ty, bây giờ đã hết giờ nghỉ rồi.
- Không cần, em nằm ngủ 1 lát, buổi chiều anh sẽ đưa em về. Với lại em là thư kí,đến sớm hay muộn không quan trọng.
- Được_ Cậu nằm xuống, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ. Sau khi khẳng định là cậu đã ngủ say, anh mỉm cười, hôn nhẹ lên trán cậu.
----------------
Buổi chiều, anh làm thủ tục xuất viện cho bé con
Tại biệt thự Vương Lưu
- Chào mọi người, con về rồi ạ.
- Nguyên Nguyên, không phải con đi làm sao. Lẽ ra 17h con mới được về mà? _mẹ Nguyên hỏi, bà đang thắc mắc, ngay sau đó thì thấy anh vào...
- Mama, hôm nay con mệt nên về sớm 1 chút. Con lên phòng nghỉ ngơi_ Nói rồi cậu bước đi.
Khải sau khi chào mọi người xong thì được mời ngồi xuống ghế
- Con có chuyện... muốn thưa với mọi người...
- Con nói đi_ Ông nội Nguyên Nhi
- dạ... con... muốn.... xin phép mọi người cho... Nguyên Nhi đến sống với con.
Mọi người bàng hoàng
Bố Nguyên lấy lại bình tĩnh, hỏi anh
- Tiểu Khải, con suy nghĩ kĩ chưa... có phải... con thích Nguyên Nguyên nhà bác?
Theo như ông được biết thì Khải rất không thích người khác đến nhà mình ở. Ngoại trừ Thiên Tỉ và 1 số người rất thân khác. Anh mới quen cậu vài bữa, lại muốn cậu đến sống với mình-> hẳn là thích cậu rồi
- Dạ_ Anh gật đầu
- Vậy Nguyên Nguyên có thích con không?
- Con nghĩ bây giờ thì chưa, nhưng con chắc chắn..... sau này em ấy sẽ đồng ý
- Vậy thì được
------End-----
29/6/2016
2 chap rồi nhé~
Vote-Cmt cho ta đi~😘
#Key
#Chuyểnver

[Ver-My Think/ Longfic/Đam Mỹ] [Khải Nguyên-Thiên Hoành] Tình Yêu Của Chúng Ta Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ