-- Để chị giúp cho.
Đáp lại câu nói đầy quan tâm kia là cử chỉ tránh né và vẻ mặt lạnh lùng của người nhỏ hơn. Cánh tay đưa lên giữa không trung đang muốn giúp người kia kéo khóa váy ngượng ngùng để xuống. Cùng với đó là nét mặt buồn bã của người còn lại.Tình trạng này đã kéo dài hơn một tuần rồi. Cô_ Bae Joohyun đã bị Kang Seulgi làm lơ hơn một tuần nay mà chẳng hề biết lí do. Đúng vậy, thật sự là cô cũng không biết lí do tại sao mình lại bị giận nữa.
Kẻ ngốc đó, tự nhiên lại lơ cô đi, khước từ mọi sự quan tâm của cô, không còn đùa giỡn, lo lắng, động viên cô như lúc trước nữa. Thậm chí bây giờ việc mở miệng nói với cô một câu hình như cũng là điều xa xỉ đối với Kang Seulgi. Vậy mà bất chấp sự lạnh nhạt đó, Bae Joohyun vẫn không thể nào ghét kẻ đó được, biết sao được, ai bảo cô ngu ngốc đi yêu thầm tên đó làm gì. Haizz.
Nhưng yêu thì yêu, việc tên đó bỗng nhiên cư xử quái dị với Bae Joohyun như vậy làm cô rất khó chịu ="=.
Điển hình là hiện giờ cả đám đang tập trung tại bếp để ăn sáng. Hôm nay không ai có lịch trình nên cô cho bọn nhóc dậy trễ một tí, còn mình thì theo thói quen thức dậy sớm, chuẩn bị thức ăn.
-- Yah, Park Sooyoung ngưng chọc ghẹo Yeri và ăn sáng mau lên.
-- Wendy tập trung ăn đi đừng có mãi nhìn vào tv.
Ôi Bae Joohyun đên phat điên vơi lũ nhóc này mất. Rồi cô khựng lại:
-- Seulgi...đâu rồi?
-- Cậu ấy vẫn còn ngủ, nhưng em vừa gọi rồi.
Là Seungwan vừa nhồm nhoàm bánh mì trong miệng vừa nói. Vừa nói xong đã thấy Seulgi từ trong phòng bước ra, lại là vẻ mặt đáng ghét đó, không thèm nhìn cô lấy một cái, hờ hững tiến lại bàn.
-- Hết chỗ rồi sao?_ Là tên đó hỏi.
-- Mặt dù mắt cậu hí nhưng đâu đến nỗi không thấy vẫn còn một chỗ ngồi vinh dự bên cạnh mama của chúng ta, cô Bae Joohyun đây.
-- Một ngày không xiên xỏ nhau thì không chịu được à SeungDerp?
Tên đó nói xong rồi đi đến tủ lạnh lấy hộp kimbap mua tối qua rồi đi thẳng về phòng.
--Unnie, Joohyun unnie có làm cho chị một phần nè, ăn kimbap lạnh bụng đấy.
-- Chị không muốn ăn.
Ghét cô tới vậy sao? Không muốn ngồi cùng cô, cũng không muốn ăn thức ăn cô nấu. Rốt cục thì cô đã làm gì sai mà Kang Seulgi lại đối xử với cô như vậy.
Joohyun ngẩng đầu nhìn về phía căn phòng đóng kín ấy, khoé mắt ngấng nước. Bae Joohyun cũng có tự tôn của mình, việc gì cứ phải đi quan tâm một người chán ghét mình chứ, cô sẽ không quan tâm nữa, không lo lắng nữa. Thế nhưng, sao tim cô vẫn đau thế này. Cô phải mau rời khỏi chỗ này thôi, nếu không cô sẽ khóc trước mặt lũ nhóc mất. Joohyun đứng dậy bước nhanh về phòng, cô sợ tụi nhóc nhìn thấy sẽ lại lo lắng.
Hướng ánh nhìn về phía hai căn phòng đóng kín,ba con người với sáu cặp mắt có ba phần lo lắng và bảy phần nhiều chuyện:
-- Hai người họ làm sao vậy? Chẳng phải bình thường thân thiết tới nỗi không coi chúng ta ra gì sao?
-- Theo sự suy đoán của thám tử lừng danh Park Sooyoung này,qua những biểu hiện của hai đối tượng thì có thể kết luận hai người họ đang giận nhau. Hehehe Yeri à, có thấy Joy của em thông minh không.
Đáp lại giọng cười khả ố đó là ánh mắt ghét bỏ của hai đương sự đang ngồi kế bên =.=
-- Tên ngốc này, nhìn như vậy thì ai chẳng biết là đang giận nhau, cái bọn này thắc mắc là tại sao lại giận =.= Yeri à, một cô bé dễ thương, đáng yêu như em sao lại đi yêu cái tên vừa ngốc vừa dê như Park Sooyoung chứ. Haizz.
-- Em thành thật xin lỗi vì đã để unnie thấy được hình ảnh xấu hổ này ạ_ Yeri nghiêm túc_ Về phòng thì Sooyoung chết với em_ Liếc xéo về phía con người đang sợ sệt kia.
-- Được rồi, có gì hai đứa bây về phòng bảo nhau. Còn về hai nhân vật kia chúng ta cần quan sát thêm để tiện bề nhiều chuyện à không tiện bề giải quyết giúp họ. Giải tán.