Mùng ba Tết, tôi cùng HyoMin đi biển. Con này dư tiền lắm, đem phung phí khắp nơi. Tôi chơi với nó mà nhận được biệt danh "trùm sò", tại vì tôi keo lắm, làm gì mua gì toàn là con Minchi thôi.
Canh ba bữa mùng hai nó gọi rủ đi, tôi đồng ý ngay. Con tôi thì dì đã bế nó đi du lịch nước ngoài rồi, ở nhà còn mình tôi. Quay đi quẩn lại một mình cũng chán. Thôi thì đi chơi cho đầu óc khuây khỏa, quên hết mọi chuyện hổm rài.
***
Năm giờ sáng tôi và nó ra đến sokcho, mình mẩy ngồi tàu đau hết. Vươn vai, tôi hít một ngụm lớn không khí biển, thật là dễ chịu. Nó lôi tôi đi thuê khách sạn, chọn phòng rẻ thôi, Vip một mới chịu. Con Min này hết thuốc về bệnh vung tiền của nó rồi.
Tôi cười cười nói nói vậy thôi chứ lòng đau lắm, tôi cứ nhớ mãi những lời hứa mà cậu ta nói với mình. Sau khi cất quần áo, đóng cửa phòng, tôi đi ra biển, lúc này mọi thứ còn vắng vẻ lắm. Chỉ có một vài người đang nằm phơi nắng sớm ngoài biển. Tôi đoán vậy thôi chứ trời đang triển mưa, lấy đâu ra nắng mà tắm.
Tôi đi dọc theo bờ biển, lụm những vỏ sò, vỏ ốc lên ngắm nghía rồi quăng chúng trở về với biển. Giá như thời gian có thể quay lại như tôi ném vỏ ốc về phía biển thì tốt biết mấy.
Phía xa xa kia có một thanh niên đang đứng, dáng người rất giống Myungsoo. Có lẽ tôi đã bị ảo giác chăng, yêu quá, hận quá nên đi đâu cũng thấy bóng hình cậu ta. Tôi quay lưng đi như cố xua đuổi những hình ảnh trước mắt.
"Anh MyungSoo!" Tiếng gọi thánh thót nghe rất lạ mà cũng rất quen níu kéo đôi chân tôi đứng lại và xúi dại tầm mắt tôi phải nhìn về phía đó. Đúng là MyungSoo, không phải tôi nằm mơ đấy chứ, sao "hên" quá vậy. Đi đâu cũng gặp.
Cậu ta cùng Suzy đang đi về phía tôi nhưng có lẽ, cậu ta không nhìn thấy tôi đâu. Tôi không đi đâu cả, cứ đứng đấy ngây ngốc mà nhìn. Càng lúc hai người bọn họ tiến đến gần tôi, gần đến nổi mà cậu ta đã đứng trước mặt tôi.
"Trùng hợp thật! Đi đâu cũng gặp hai người!" Tôi nhìn vào mắt cậu ta, không một chút thổ thẹn nào. Tôi lại nhìn xuống cánh tay đang tự nhiên khoác lấy cánh tay cậu ta. Trong tình huống này, có lẽ tôi đươc gọi là kẻ thứ ba.
"Ừm, trùng hợp thật!" Cậu ta lấy đâu ra kiểu ăn nói lạnh lùng như vậy chứ?
"Trong anh có vẻ hạnh phúc nhỉ, dường như mọi việc trước đây giữa anh với em thì anh không nhớ gì nữa!" Tôi tiếp tục cười, tôi cười để cố giấu đi hàng nước mắt sắp tuôn ra. Tôi bắt đầu ăn nói chả liên quan gì cả rồi. "Đây, trả lại anh, em không xứng đáng có được nó, anh hãy để người anh yêu thật sự giữ! Anh đừng buồn vì những gì đã có, em không trách anh đâu, hãy cứ coi như em là một cơn gió thổi qua đời anh vậy!" Tôi cầm tay Suzy, dúi chiếc nhẫn vào lòng bàn tay cô bé. Không ngờ, khi sự tức giận, ghen tuông đạt đến đỉnh điểm thì tôi lại có thể nói chuyện một cách cao thượng đến vậy.
"Em hãy giữ nó đi Jiyeon!" Cậu ta lấy chiếc nhẫn trong tay Suzy ra và để vào lòng bàn tay tôi. Tôi nhìn cậu ta, rồi lại nhìn chiếc nhẫn. Sự đau khổ đã đưa tôi đến một quyết định mà cậu ta và tôi không lường tới. Tôi cầm chiếc nhẫn ném thẳng xuống mặt biển bao la kia và hét lên:"kim MyungSoo, em yêu anh!" Giây phút chiếc nhẫn chạm mặt nước cũng là lúc nước mắt tôi rơi xuống. Chảy dài. Nóng hổi. Tôi không khóc, chỉ là mắt tôi đang đổ mồ hôi thôi. Nhưng sao tim tôi đau quá vậy.
"Khi nào anh còn muốn bên em, anh hãy tìm chiếc nhẫn đó về! Anh nhé!" Tôi nói với cậu ta mà cứ như thầm thì vào gió. Cậu ta giơ tay lau nước mắt tôi, rất nhẹ nhàng, rất dịu dàng. "Có lẽ, em sắp mất anh!" Tôi đẩy tay cậu ta ra.
Xin cậu, đừng để lại thêm một kỉ niệm nào nữa. Tôi không muốn đêm nào cũng gặm nhắm mớ kỉ niệm đó mà khóc. Tôi quay lưng rời đi trước khi nước mắt tôi chảy ra thêm nữa. Cuộc tình này có lẽ sẽ không có kết thúc đẹp, thay vì níu kéo, tôi sẽ buông tay và chúc cậu hạnh phúc.
"Anh sẽ yêu em trong bao lâu?"
"Mãi mãi"
Hai từ ấy quá hoa mĩ, quá xa xỉ. Quá khứ hiện về trong tôi, giá như cậu đừng nói gì cả. Cậu đừng hứa yêu tôi mãi mãi gì cả thì bây giờ có lẽ, tim tôi sẽ không đau như vậy. Tôi hỏi rằng, tại sao cậu lại làm vậy? Tại sao cậu lại cho tôi hạnh phúc rồi phủi sạch bằng một nhát dao?!
Tôi chưa bao giờ sở hữu cậu hay tôi sắp mất cậu rồi?