Cậu mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh, lang thang trên đường phố.
Bây giờ đã là 12 giờ đêm, nhiệt độ càng ngày càng giảm một cách nhanh chóng, có lẽ là đã dưới 10 độ.
Thân nhiệt cậu như đóng băng, run rẩy mò mẫm từng bước dưới lớp tuyết dày đặc.
Nước mắt không ngừng chảy xuống từ khuôn mặt xinh đẹp đã tái nhợt, sắc da còn xanh xao rất nhiều.
Thân người gầy guộc đầy vết bầm tím, có vết còn rớm máu.
Cậu tuyệt vọng đổ gục xuống gốc cây cổ thụ, hai đầu gối quỳ hẳn xuống nền tuyết.
Cậu không còn gì nữa rồi, cậu mất hết rồi...
Hay đúng hơn, có lẽ cậu chưa từng có bất kì thứ gì...
Pey, con trai của một gia đình nghèo khó.
Sáu tháng trước, mẹ cậu mất vì ung thư phổi.
Bố cậu vì quá đau buồn mà lâm vào tình trạng nát rượu.
Từ đó đến nay, Pey phải bỏ học, ra ngoài làm thêm để kiếm tiền nuôi bản thân và trả tiền rượu cao ngất ngưởng của bố mình.
Hôm nay, quán ăn nơi cậu đang làm, họ nghỉ bán mấy ngày do chủ quán có việc đột xuất.
Cho nên cậu không thể lấy lương theo ngày như cậu vẫn làm.
Bố cậu vì không có tiền rượu mà nổi điên đánh đập cậu, đuổi cậu ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng.
Trên người chỉ độc một bộ quần áo rách sờn cũ, không đủ chống chọi với thiên nhiên khắc nghiệt.
Có đôi lúc, cậu tự nghĩ, lí do vì sao cuộc sống của cậu lại lâm vào tình trạng này? Cậu đã làm gì sai?
Cái thứ người ta gọi là số phận, liệu có thật không, hoặc nếu như có thật, tại sao lại cho cậu một số phận bi đát như thế này?
Vòng hai tay qua đầu gối, Pey ngước mắt nhìn một bông tuyết nhỏ bé trước mắt, đẹp biết bao nhiêu.
Cậu cúi gục đầu, bật khóc nức nở, cắn môi chặt đến bật máu.
Tình cảnh hiện tại của cậu thật giống như nhân vật Cô Bé Bán Diêm của Andersen, một mình giữa trời tuyết trắng lạnh lẽo.
Có điều cậu không có bán diêm mà thôi.
Có lẽ Cô bé ấy còn tốt đẹp hơn cậu, Cô còn có những que diêm để tượng tưởng, để ước mơ.
Cậu có gì để tưởng tưởng đây?Cuộc sống không hẳn như những gì ta mong muốn...
Thật buồn...
"Kịch"
Tiếng động lạ từ phía cành cây trên đầu làm cậu giật mình.
Pey sợ hãi co rúm người, ánh mắt không ngừng sợ sệt nhìn lên bóng cây tối mù cố tìm ra chủ nhân của tiếng động.
Đột nhiên, Pey cảm nhận được hơi thở lạnh giá phả vào gáy làm cậu nhột nhột.
Cậu sợ hãi quay về phía sau, là một khoảng trống không, tất cả chỉ là tuyết, thực ra là cả bóng đêm.
Cậu vội đứng dậy, nhưng đầu gối như đóng băng vì lạnh, tê cứng lại chặn đứng khiến cậu đổ xuống đất.
Hơi thở phả liên tục vào hơi lạnh tạo thành những làn khói mờ ảo thật đẹp đẽ.
-"Em thật đẹp."
Pey giật thót, từ phía sau cậu, một bóng người mặc áo choàng đen phủ kín ánh đèn đường vàng vọt yếu ớt.
Cậu muốn hét lên, nhưng cổ họng lại đau rát, âm thanh lên đến thanh quản bị dội ngược vào trong. Ánh mắt cậu mở to, trợn tròn và không chớp mắt nhìn vào vật thể trước mặt.
Khuôn mặt anh tuấn, cao hơn cậu đến một cái đầu. Ánh mắt màu đỏ pha lê nổi bật giữa nền trời trắng. Sống mũi cao tít tắp, làm Pey bỗng nhiên mặc cảm về bản thân mình. Toàn thân toát ra một bá khí bóng tối, bao trùm lấy bầu không khí đang dần đặc quánh lại từng giây.
Tạo vật đó, là thứ...đẹp ghê rợn nhất mà cậu từng thấy.
Pey mải mê nhìn ngắm thân hình trước mắt, quên mất cả sự nguy hiểm từ bóng tối trước mắt.
Đến khi cậu nhớ ra và nhận thức mọi chuyện thì đã quá muộn màng.
Hai chiếc răng nanh vằn máu của người đó từ từ dài ra, có lẽ phải đến một hai phân nữa.
Rồi Pey chết trân như kẻ bị thôi miên, để kẻ đó từ từ cắm hai chiếc răng nanh sắc như dao găm vào cổ của mình.
Cậu không hề cảm thấy gì cả, chỉ thấy khi từng giọt máu nóng ấm của cậu chảy vào cổ họng hắn là toàn thân lại lan tỏa một sự dễ chịu lạ kì.
Thật là lạ, nhưng anh có phải Thần chết của Thượng đế phái đến không?
Hắn chỉ hút mất một chút, có thể là chỉ 1/10 lượng máu của cậu. Khi cảm nhận được hai chiếc răng kia rút ra khỏi lớp da cổ của mình, thì Pey lùi lại một chút, sau đó ngước đôi mắt trong veo màu nâu cà phê đặc trưng lên nhìn hắn, ngây ngô hỏi một câu:
-"Tiếp nữa chứ?"
Hắn có vẻ ngạc nhiên, qua đáy mắt của hắn, cậu có thể thấy được sự bàng hoàng:
-"Tại sao lại ngạc nhiên?"-Cậu hỏi.
-"Em...không đau sao?"-Hắn cất giọng nói lạnh lẽo nhưng lại như một thứ thuốc gây nghiện.
-"Thoải mái."-Cậu trả lời thật cảm xúc của mình.
-"Em...biết ta đang ngạc nhiên?"
-"Ừ."
Hắn nheo đôi mắt màu đỏ pha lê nhìn vào đôi mắt cà phê của cậu, rất kĩ.
-"Em là một người đặc biệt."
Pey sững người một chút, lần đầu tiên có người nói cậu đặc biệt. Hay có thể, ngoài bố mẹ thì chưa ai thấy được con người thật của cậu.
Làm sao anh biết em đặc biệt?
Hắn cúi sát khuôn mặt mình vào mặt cậu, từ miệng hắn tỏa ra một thứ hương mùi bạc hà tươi rất thơm.
Đột nhiên hai mắt cậu díp lại, cậu muốn...ngủ.
Cậu tựa vào sát người hắn, hai tay vòng ôm lấy vòng eo của hắn.
Không phải là cậu điên, mà chỉ vì cậu đã quá lạnh, cậu chỉ muốn ngủ một giấc thật thoải mái.
Nếu như sau đó mất mạng, thì cũng có chút xứng đáng.
Nhưng mà cái con người này, thân nhiệt thật là thấp, có khi gần bằng lớp tuyết kia rồi ấy.
Hắn nhíu hàng lông mày thanh tú, nhìn mái đầu màu nâu nhạt, đang dụi dụi vào ngực mình. Thật là...nếu mà cậu ngủ thì cũng phải chọn chỗ mà ngủ chứ.
Khi hắn định đẩy cậu ra khỏi người, thì cảm nhận được thân thể trên tay đã lả hẳn đi, dường như là lâm vào tình trạng hôn mê chứ không hẳn là ngủ.
Đôi mắt đỏ rực lửa dần chuyển sang màu xanh ngọc biếc đẹp mê hồn, giống như màu biển khi ánh mặt trời đổ xuống những tia sáng đầu tiên trong ngày.
Để xem sự đặc biệt của em như thế nào?
__***__
Pey xoay người qua lại, cố tìm được một vị trí thật thoải mái để tiếp tục giấc ngủ dở dang.
Rồi đột nhiên như nhận ra một điều gì đó, Pey bật dậy, bật tung tấm chăn trắng muốt từ trên giường xuống đất.
Đây là đâu?
Cậu nhẹ nhàng đứng dậy, cảm thấy trong người cực kì thoải mái. Đôi mắt cà phê ngó nghiêng xung quanh.
Đây là một căn phòng khá rộng, được trang hoàng đẹp. Hai màu chủ đạo là đỏ đen rất nổi bật, đồ đạc cũng toàn là các loại đồ quý hiếm và đắt tiền. Xem chừng chủ nhân của nó là một người không vừa phải.
Tuy nhiên căn phòng được kéo rèm kín với thế giới bên ngoài, thứ dùng cung cấp ánh sánh là một loại lân tinh đặc biệt màu sáng trắng trên trần phòng.
Đôi chân trắng dài nhón nhón bước trên lớp đệm lông màu đen mềm mại, cố gắng tìm ra địa điểm cậu đang ở.
Tất cả những gì còn lại trong trí óc Pey đều là có một ai đã làm việc gì đó khiến cậu rất thoải mái, rồi cậu ngủ quên trong lòng người đó.
Còn trước đó, cậu không nhớ được một điều gì cả, à, ngoại trừ cái tên Pey.
Cậu sống ở đâu, bố mẹ là ai? Tất cả chỉ còn lại một dấu chấm hỏi lớn.
Ngó quanh quất mãi, Pey cũng chẳng tìm được một gợi ý nào. Cậu ảo não ngồi xuống chiếc ghế bành lớn màu đỏ được bọc da tỉ mỉ.
Chiếc bàn trước mặt bày một ít bánh ngọt và một ly nhỏ chứa thứ nước đỏ sóng sánh, xem chừng là rượu vang.
Pey nhún vai, đằng nào cũng lâm vào tình cảnh này, thôi thì mặc kệ.
Nãy giờ cậu khát khô họng rồi, uống tạm chút gì cầm hơi cái đã. Nghĩ là làm, Pey với tay túm lấy ly nước đưa lên miệng chuẩn bị uống. Dòng nước đỏ chảy chầm chậm một chút vào miệng cậu.
"Choang"
Ly nước trên tay cậu rơi xuống, làm nước trong ly loang lổ khắp sàn, bắn tung toé lên cả bàn chân nhỏ của cậu.
Mùi tanh nồng bốc lên nồng nặc. Phải, thứ nước trong cốc không phải là rượu vang mà là...máu.
Thần kinh của cậu tạm thời đông cứng. Tại sao lại có máu, tại sao lại có máu trong ly? Thứ nước kinh khủng đó đã chảy vào cổ họng cậu một ít, và còn vương lại trên bờ môi nhỏ làm chúng đỏ lên bằng những tia máu mảnh dẻ.
-"Em làm gì vậy?"-Giọng nói lạnh lùng lạ mà quen lại vang lên từ phía sau cậu.
Hắn bước đến, cúi nhẹ xuống, nhìn vào ly nước vỡ nát làm máu bắn lên chân cậu. Dường như là hắn đã hiểu ra mọi chuyện, tuy nhiên hắn không quá ngạc nhiên.
Hắn quay lại nhìn cậu, rồi như nhận ra một điều gì đó. Gót giầy màu đen tiến sát lại gần cậu, rồi khi cậu còn chưa hết bàng hoàng, hắn cúi gần mặt cậu, dùng môi mình nút lấy hai cánh anh đào.
Đôi mắt cà phê của Pey trợn ngược lên, hắn...đang dùng lưỡi của mình liếm đi từng vết máu còn lại trên môi cậu.
Bờ môi hai người ma sát mãnh liệt, đến khi Pey sực tỉnh và đẩy hắn ra thì mọi thứ mới dừng lại.
Cậu loạng choạng, bàn chân ríu lại lùi dần về phía sau, cho đến khi đụng vào chiếc ghế bành thì đổ xuống như một cơn gió.
-"Em mệt sao?"
Pey nhìn hắn, ánh mắt xanh nhưng lại nhuốm đầy sắc đỏ của máu tươi và sắc đen của bóng đêm.
-"Uống thứ đó qua môi tôi ngon lắm sao?"
Hắn hơi mỉm cười, nhưng nét cười rất nhẹ đến nỗi nụ cười dường như chỉ là hư không.
-"Em đang đọc suy nghĩ của ta?"
-"Đây là đâu?"-Cuộc nói chuyện của cả hai thật lạ, vì trả lời cho mỗi câu hỏi lại là một câu hỏi khác.
-"Lâu đài của ta, Darkness."
-"Ngươi là ai?"
-"Ritera Aki, Chúa Tể ma cà rồng."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Đam Mỹ] My Vampire
VampireCậu mặc một chiếc sơ mi mỏng manh, lang thang trên đường phố. Bây giờ đã là 12 giờ đêm, nhiệt độ càng ngày càng giảm một cách nhanh chóng, có lẽ là đã dưới 10 độ. Thân nhiệt cậu như đóng băng, run rẩy mò mẫm từng bước dưới lớp tuyết dày đặc. Nước mắ...