Chap 3

124 11 2
                                    

Suốt mấy ngày liền, cô cố gắng liên lạc với anh, bằng cả tin nhắn và điện thoại nhưng không được. Những lần trước, chỉ cần 2,3 tiếng chuông là anh sẽ nghe máy ngay. Nhưng lần này chỉ còn những tiếng tút..tút ..kéo dài mà không ai đáp. Cô như phát điên với chính nỗi hoang mang của mình. Cô cần 1 lời giải thích. Chuyện gì đang diễn ra? Cứ như thể một cơn gió cuốn trôi tất cả, cuốn anh ra khỏi hoàn toàn cuộc đời cô. Cô đưa tay lau nước mắt, nhưng 1 giọt khác lại trào ra. Chúng như muốn làm mờ đi đôi mắt đã xưng lên vì khóc quá nhiều. Cô nhớ anh! Điều gì đã khiến cho 1 người luôn bên cạnh cô khi cô cần lại bỗng dưng biến mất mà chẳng có 1 lí do? Phải chăng cô đã làm điều gì sai? Không, không hề có điều gì cả. Trước giờ mỗi lần cô sai, anh đều không trách cô mà chỉ cho cô thấy lỗi ấy. Nhưng lần này, anh bỗng vụt mất khỏi cô mà không chút manh mối gì. Cô muốn tìm anh, muốn gặp anh, muốn biết mọi chuyện. Nhưng dường như vô vọng, cô chẳng thể liên lạc với anh được.

Tít....

"Anh trai tớ sắp đi Paris rồi, cậu có muốn đến tạm biệt không? "Tin nhắn đến từ Sehun

Mắt Jiyeon tối sầm lại khi đọc được dòng tin nhắn ấy. Cái gì mà đi Paris? Cái gì mà tạm biệt? Cô có đọc nhầm không vậy? Paris á? Cái nước Pháp xa xôi đấy á? Cô bật dậy, lao nhanh ra ngoài. Cô bắt vội 1 chiếc taxi đến sân bay. Người cô run lên bần bật, cô gần như mất đi sự thăng bằng của cơ thể. Cô bước những bước chân loạng choạng, và cô nhìn thấy người ấy tại cửa chính sân bay. Myungsoo đang chào mọi người và chuẩn bị đi. Nhưng tại sao?

Cô đứng như chôn chân dưới đất, lúc này cô không biết phải làm gì cả. Từng giọt nước mắt cứ rơi đều đều, cô mím chặt môi, có cái gì nghẹn ứ trong cổ họng. Cô cứ nghĩ khi thấy anh, cô sẽ phải chạy đến ngay và bắt anh giải thích. Nhưng sao lúc này, cô thấy mình trở nên vô dụng.

Myungsoo nở 1 nụ cười nhìn cô, nó có phần gì đó gượng gạo. Anh tiến lại gần chỗ cô đứng:

"Tớ đi nhé! Cậu ở lại mạnh khỏe và phải thật hạnh phúc đấy" Nói xong, anh quay đi rất nhanh, như đang muốn lảng tránh.

Cô vội nắm lấy tay anh, cô khóc nấc lên: "Nói cho tớ biết chuyện gì đang diễn ra đi. Cậu đang làm điều gì vậy? Cậu đang đùa với tớ đấy àh?"

"Tớ sẽ giải thích ..." Sehun lên tiếng

"A sẽ tự nói chuyện với cô ấy" Myungsoo ngắt lời.

"Nhưng...."

Myungsoo nhìn Sehun một cách kiên quyết. Rồi anh nắm tay Jiyeonkéo đến bãi đậu xe. Cô vung tay mạnh tuột khỏi bàn tay anh

"Bây giờ thì cậu nói được rồi chứ? "

"Tớ sẽ sang Pháp sinh sống, cậu ở lại nhớ giữ..."

"Đấy không phải là điều tớ muốn biết."Cô cắt ngang "Cái tớ muốn biết là lí do. Lí do cậu tránh mặt tớ? Lí do cậu ra nước ngoài mà không hề cho tớ biết trước? "

Anh thở dài "Tớ xin lỗi . Nhưng có lẽ trong thời gian qua tớ.... nhầm tưởng thì phải? "

"Cậu nhầm tưởng cái gì chứ? "

"Tớ cứ nghĩ tớ đang dành cho cậu 1 thứ tình cảm đặc biệt. Nhưng thời gian gần đây, tớ nhận ra rằng tớ chỉ coi cậu là 1 người bạn thân. Tớ không muốn làm tổn thương cậu......"

"Cậu biết tớ có tình cảm với cậu đúng không? "

"...."

Jiyeonthấy hụt hẫng "Nhưng tớ chưa bao giờ bắt ép cậu phải đáp lại nó cả. Cậu hoàn toàn có thể từ chối, và chúng ta có thể vẫn là bạn mà "

"Sehun thích cậu đấy. Cậu biết mà, và Sehun có thể cho cậu hạnh phúc. .."

"Nhưng tớ chẳng có tình cảm gì với cậu ấy hết . Lí do của cậu nghe buồn cười thật đấy"

"Cậu thôi đi "Anh to tiếng với cô. Lần đầu tiên. Anh nổi giận với cô. Lần đầu tiên. Cô sợ . "Cậu không thấy rằng cậu thật phiền phức sao? Cậu là một con nhỏ phiền phức "

Cô thấy như có ai đó vừa đâm cho mình 1 nhát dao "Phiền ...phiền phức? Cậu vừa nói là tớ phiền phức sao?"Nước mắt như chỉ trực trào ra nãy giờ đã giàn giụa trên khuôn mặt cô.

"Đúng cậu thật phiền phức. Tớ thấy mệt mỏi khi lúc nào cũng phải ở bên 1 con nhỏ hơi tí là khóc như cậu, làm những việc cậu muốn trong khi tớ không muốn. Tớ mệt với cậu . Muốn làm gì thì sao không tự làm lấy, lại phải lôi tớ vào theo chứ . Đồ phiền phức ! "

Nghe những câu ấy của anh, cô tổn thương quá lớn. Những lời ấy thực sự là anh nói sao? Anh đang nói với cô sao? Cô không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy và cũng không muốn tin. Nó quá tàn nhẫn . Cô bịt chặt 2 tai lại, khuỵu chân xuống ngay trước mặt anh. Cô khóc. Chưa bao giờ anh thấy cô khóc như thế. Tim anh nhói. Anh cắn chặt môi đến bật máu.

"Tớ đi đây, quên tớ đi, coi như tớ chưa hề xuất hiện trong cuộc đời cậu "

Cô chạy lại túm chặt lấy tay anh. Bàn tay cô lạnh và run "Cậu có dám nhìn thẳng vào mắt tớ và nói điều đó một lần nữa không? 15 năm, nói quên là quên được sao? Sao ngay từ đầu cậu không nói hết ra, để tớ cứ hi vọng vào một cái kết không có thật về một tương lai vốn chỉ trong trí tưởng tượng. Cậu không thấy mình tàn nhẫn lắm sao? "

"Không ! "Anh vung tay với 1 lực mạnh, hất cô ngã nhào về phái sau.

Kít...................

Myungsoo hốt hoảng khi nghe thấy tiếng phanh gấp của chiếc xe, muốn lao đến chỗ cô nhưng không sao nhấc nổi chân. Chỉ một chút nữa thôi, chiếc xe ô tô vừa lao đến đã gây ra tai nạn cho cô. Anh nắm chặt tay, bấu mạnh vào lòng bàn tay. Sao anh lại chỉ đứng im? Đáng lí ra a phải chạy ngay đến chỗ cô chứ? Anh cảm thấy mình không thở nổi, khẽ liếc nhìn cô. Cô tháo chiếc vòng lục lạc ở tay mình ra ném về phía Myungsoo "Cậu là đồ tồi "

Anh khẽ cúi xuống nhặt chiếc vòng rồi quay bước đi thẳng, chẳng ngoái lại nhìn cô một lần nào nữa.

Còn cô, nhìn theo bóng anh dần xa khuất.....rồi ngất lịm đi.....

[Shortfic] Tớ sẽ quên cậu, nhanh thôi! [Myungyeon]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ