Nếu như, trên thế giới này không có ánh bình minh thì...mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn. Như vậy, vĩnh viễn không cần mở hai mắt ra, cũng có thể vĩnh viễn đắm chìm trong bóng tối. Vĩnh viễn không cần đối mặt với hắn. Thế nhưng, thế giới này vẫn tồn tại ánh bình minh, đó là quy luật của đất trời, ánh bình mình và đêm tối luân phiên xuất hiện . Nàng nhất định phải mở mắt ra, phải đối mặt với thế giới này, đối mặt với nam nhân mình không muốn gặp nhất. Hắn - đúng là ác mộng. "Nàng đã tỉnh?" Bên tai truyền đến thanh âm trầm thấp mị hoặc của hắn. Nàng không trả lời, chỉ lẳng lặng nhắm hai mắt. "Nàng, muốn chọc ta tức giận sao?" Hắn ghé vào tai của nàng khẽ cắn, nhẹ nhàng phả khí vào tai của nàng. Trong giọng nói nhu hoà lại mang theo vẻ uy hiếp. "Không, ta không nghĩ sẽ chọc ngươi tức giận. Ta tỉnh rồi." Nàng chậm rãi mở mắt ra, chậm rãi nói. "Tốt." Hắn cúi đầu nở nụ cười, "Đến, xoay người lại, nhìn ta." "Vâng." Nàng đờ đẫn đáp trả, chậm rãi xoay người, chống lại con ngươi hẹp dài của hắn. Trong đôi mắt hắn tràn đầy sự bá đạo cùng mê luyến sâu sắc. "Ta yêu nàng, Trên thế giới này, ta là người yêu nàng nhất." Hắn nghiêm túc nói, trong mắt chỉ có cảm giác yêu say đắm, hắn ôm nàng, hôn thật mạnh lên đôi môi của nàng. Ha hả, trong lòng nàng nở ra một nụ cười châm biếm. Yêu? Đây là cách hắn yêu sao? Không ngừng làm tổn thương nàng, đem tất cả người thân trong gia đình nàng ra để uy hiếp nàng. Chỉ có tổn thương và thương tổn. Nàng nhìn khuôn mặt tuyệt mĩ đang phóng đại trước mặt mình, người nam nhân này, quyền cao chức trọng, hắn sẽ hiểu yêu là gì sao? Thực sự là chuyện cười cho thiên hạ. "Nàng cư nhiên không nhắm mắt lại!" Một lúc lâu, môi của hắn rời khỏi đôi môi mềm mại của nàng, lại kinh ngạc phát hiện ra nàng không hề nhắm mắt lại, khí lạnh chậm rãi tràn ngập lên khuôn mặt tuấn tú của hắn. Khóe miệng của nàng chậm rãi hiện lên nụ cười nhạt, biết rõ những chuyện nhỏ nhặt này sẽ khiến hắn nổi giận, nhưng vẫn cố tình làm như vậy. Tại sao chứ? Vì nàng không muốn thoả mãn nguyện vọng của hắn, điều kiện đầu tiên nàng muốn là hắn sẽ không làm tổn thương người thân của mình, bằng không nàng sẽ không đáp ứng hắn. Ha ha, buồn cười chết người . Đây chính là sự phản kháng duy nhất của nàng sao? "Nàng biết chọc giận ta sẽ có hậu quả gì mà." Hắn tà mị cười, trở mình đè lên thân thể trắng nõn của nàng. Nàng cũng không nói gì, chỉ chậm rãi nhắm mắt lại. Kế tiếp, là thống khổ. Hạ thân từng đợt đau đớn kịch liệt như lời hắn đã nói, hắn tiến vào, liều mạng đòi lấy. Không có bất kỳ sự vui thích nào, nếu có, chỉ là thống khổ vô tận. Mà trên người hắn, vẻ mặt lúc nào cũng là hưởng thụ và hân hoan. "Trên thế giới này, nàng chỉ có ta, biết không?" Hắn thở hổn hển, hôn lên mặt của nàng. "Vâng." Nàng cắn môi, cười. Bên trong nụ cười lại chứa đựng hàng ngàn hàng vạn mối thù cùng với sự châm chọc. Một năm kia, ngày nào đó, một giây kia, nếu không thấy hắn bị thương, nếu không cứu hắn, nàng sẽ không lâm vào tình cảnh như ngày hôm nay! Cũng không khiến cho phụ mẫu còn có cả đệ đệ tiếp nhận nỗi đau đớn này. Sẽ không phải trải qua cuộc sống hiện tại. Nếu, tự cho bản thân thêm một cơ hội nữa, cho đến lúc này, nàng sẽ không cứu hắn! Tuyệt đối không, còn có thể găm chuỷ thủ vào lồng ngực của hắn. Làm cho hắn chết không có chỗ chôn! "Nàng không chuyên tâm." Hắn tăng tốc độ, cười tà, "Ta đoán, nàng có phải đang suy nghĩ nếu được quay lại lúc trước, nàng chắc chắn sẽ không cứu ta, sẽ giết ta, có đúng hay không?" Trên mặt của nàng ngoại trừ ẩn nhẫn còn xuất hiện vẻ kinh ngạc. "Ha hả, trên thế giới này ta là người hiểu rõ nàng nhất, rất thích hợp để yêu nàng" Hắn cười, "Đáng tiếc nàng lại không giết ta, còn cứu ta." Nàng cười, chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, ta không giết ngươi, ta cứu ngươi." Đây đều là do mình gieo gió gặt bão! ! ! Tất cả đều do nàng tạo nên, không thể oán giận được ai. Ha ha, đáng đời ngươi! "Nàng thật đẹp, nàng ở trong lòng ta là đẹp nhất . Đặc biệt là khoảng thời gian hầu hạ dưới thân thể ta." Hắn ôm chặt lấy nàng, buông thả dục vọng của bản thân. Đẹp nhất sao? Ha hả, thật đáng cười nhạo. Nàng cười, nhưng không mở mắt ra, tùy ý để hắn ôm mình thật chặt . Một lúc lâu, hắn mới đứng dậy, ôn nhu ôm lấy nàng, hướng về phía cánh cửa sát góc tường. Mở cửa, bên kia là một cái ao nóng hổi. Đây là nơi mỗi sáng đều có người chuẩn bị nước nóng thật tốt cho hắn. Nhẹ nhàng đặt nàng vào trong ao, hắn cũng tiến vào, cẩn thận từng li từng tí lau rửa thân thể cho nàng. Nàng vẫn nhắm mắt không hề mở ra. "Sáng sớm hôm nay muốn ăn cái gì?" Hắn khẽ cắn lên tai của nàng. Hắn là một người như vậy, giây trước là một tên ác ma khiến người người thống hận, giây sau lại là một thiên sứ ôn nhu. Có thể vĩnh viễn ở trên giường dằn vặt nàng ba ngày ba đêm, kế tiếp lại dịu dàng ôm lấy nàng, vì thứ nàng muốn ăn mà hao tổn rất nhiều tâm tư, thậm chí đắc tội với cả thừa tướng. "Ngươi, rốt cuộc là ai?" Một lúc lâu, nàng yếu ớt hộc ra mấy chữ. Hắn là người thế nào? Là ác ma sao? Mà ác ma tất nhiên sẽ tới từ địa ngục. "Ta sao, ta là ngươi duy nhất nàng có thể dựa vào." Hắn cười, trả lời khẳng định.
------------------------'---------
Hết chương 1.1
BẠN ĐANG ĐỌC
Tù Sủng Phi Của Vương Gia Tà Mị ( Full , Edit )
RomanceTác giả : Vô Ý Bảo Bảo Mình thấy truyện này hay lắm nên edit lại cho mọi người xem này . Mọi người đừng ném đá he