11

1.4K 13 0
                                    

"Hừ!" Một chiếc túi xách GUCCI style mới bị ném mạnh trên ghế sofa, Thạch Đại tiểu thư cắn răng cứ đi qua đi lại trong phòng khách. Khuôn mặt kiều diễm tràn đầy tức giận và không cam lòng.

Triệu Tử Hiển rời biểu đồ trên màn hình vi tính, nhìn vợ yêu đang giận dữ, nhìn lại thấy con trai ở bên chân mình đang nghiêm túc vẽ tranh. Rõ ràng trong phòng này không ai chọc đến Đại tiểu thư, vì vậy mở miệng hỏi thăm: "Sao vậy?"

Thạch Sắc Vi đợi nửa ngày chính là vì chờ chồng thân yêu hỏi, lập tức xoay người ngồi xuống bên cạnh hắn: Anh nói xem, anh trai có lý do gì để không cần Đồng Giai Thiến mà chạy đi kết hôn với cô gái không rõ lai lịch nha?"(đây là truyện Phu trái đó các nàng, về anh trai của Thạch Sắc Vi là Thạch Quân Nghị và La Mỹ Vi cô nàng đơn giản và mơ hồ. Ngay trước khi tiến vào lễ đường anh đã bỏ cô bạn gái Đồng Giai Thiến đỏng đảnh đã yêu nhau đến 8 năm để lấy La Mỹ Vi, người anh mới gặp có 2 lần.)

Thì ra là muốn nói về điều này, Triệu Tử Hiển yên lòng, mắt lần nữa lại nhìn về máy vi tính, không chút để ý mà lên tiếng: "Ừ."

Trong cơn giận dữ Thạch Sắc Vi không để ý đến ông chồng đang phụ họa qua loa, nghiêm túc tiếp tục giãi bày: "Anh ấy cùng Đồng Giai Thiến đã yêu nhau đến 8 năm, làm sao có thể đến ngày cưới mới bày ra trò này? Đáng ghét nhất là, dám vứt chúng ta ở giáo đường, tự mình lén lút chạy đi kết hôn!"

"Ừ."

"Có phải đầu óc anh ấy bị đụng vào đâu đó, nếu không là thần kinh rối loạn. Cô gái kia, em nghe Vương Chí Hiên nói, trước đó anh ấy cũng không biết!"

"Ừ."

"Anh nói xem, rốt cuộc anh ấy đã xảy ra chuyện gì?"

"Ừ."

Rốt cuộc đã phát hiện ông chồng vẫn đang đối phó qua loa với mình, đôi mắt sáng rực của cô bỗng nheo lại: "Triệu Tử Hiển!"

Hắn lập tức phản ứng kịp, mỉm cười đưa tay đi kéo vợ yêu lại, lại bị một cái tát đẩy ra, hắn không thèm để ý kéo cô vào ngực mình: "Sắc Vi, rốt cục em tức giận điều gì? Em cùng Đồng tiểu thư bao nhiêu gây chuyện bao nhiêu năm như vậy, gặp mặt liền châm chọc, tình cảm chẳng tốt bao nhiêu. Cô ta không làm chị dâu em, anh thấy rất tốt, ở đây em bất bình dùm điều gì?"

Hơn nữa hắn đoán, Đồng Đại tiểu thư chưa chắc đã thật lòng yêu thương Thạch Quân Nghị, như hiện tại chưa chắc đã không tốt.

"Haizzz, anh không hiểu rồi." Thạch Sắc Vi chịu chồng mình an ủi, không giãy dụa nữa. "Mặc dù em và cô ấy thường xuyên hục hặc với nhau nhưng dù sao từ nhỏ cũng cùng nhau lớn lên, bạn thân của em chính là cô ấy. Anh không biết mấy ngày hôm nay cô ấy khóc đến thảm thương..."

Nói đơn giản, Đại tiểu thư nhà hắn đang mềm lòng nên ở đây thay người khác tức giận.

"Anh trai em rất thích Đồng tiểu thư, em cũng biết, đúng không?" Hắn mỉm cười, lấy giọng từ từ giảng giải cho cô.

"Ừ."

"Ngày đó bọn họ kết hôn, đúng không?"

Trợn mắt nhìn hắn: "Nói nhảm, chúng ta cùng đi Đài Bắc tham gia hôn lễ, anh quên?"

Triệu Tử Hiển hoàn toàn không để ý đến vợ xấu tính, nói tiếp: "Yêu như vậy, lại vào ngày kết hôn, nếu như không phải vì vấn đề đặc biệt nghiêm trọng. Với tính tình của anh trai em làm sao có thể đột nhiên đổi cô dâu để kết hôn?"

A, hình như có lý.

"Huống chi, anh trai em làm việc từ trước đến giờ đều có chủ ý của mình, người khác có hỏi cũng không được. Em xem anh ấy đổi cô dâu thành người chẳng có gia thế gì cả nhưng cha mẹ em trừ tức giận ra thì còn làm được gì?"

Haizzz, người kiên định mà, tính giống nhau quả nhiên là hiểu nhau. Nghĩ lại ban đầu hắn cùng cô qua lại với nhau rồi sau đó kết hôn lại thấy đau lòng, rõ là...

"Ừ." Thạch Sắc Vi gật đầu, cực kỳ đồng ý.

"Như vậy, chuyện chính là như thế, anh trai em đã quyết định thay cô dâu, hơn nữa đã kết hôn rồi, kết cục đã định. Chúng ta là người ngoài không có quyền xen vào."

"Nhưng mà Đồng Giai Thiến rất thương tâm..."

Sắc Vi của hắn đáng yêu và thiện lương chính là đây, làm cho hắn không thương cũng không được, hắn thở dài cúi đầu hôn trên môi cô một cái: "Đó là chuyện của hai người bọn họ, em cũng không thể làm gì được, thân là bạn bè đã an ủi cô ấy, cũng khuyên nhủ cô ấy rồi, việc có thể làm cũng đã làm. Nói đúng hơn là em đã làm hết sức, không cần khổ sở nữa."

"A..."

"Hơn nữa..." Hắn nhìn một qua chỗ đứa bé đang chơi rất nghiêm túc, con trai đối với việc người lớn nói chuyện hoàn toàn không có hứng thú. Đưa lưỡi nóng liếm vành tai vợ: "Em mấy ngày nay ở với cô ta, để một mình anh tĩnh mịch ngủ không ngon."

Cô hô hấp nặng nề, đôi mắt như nước nhìn hắn: "Không phải có con ngủ với anh sao?"

"Ưm, anh chỉ muốn ôm em..." Giọng nói hắn tan biến giữa hai đôi môi đang quấn lấy nhau.

Vẫn cúi đầu nghiêm túc vẽ tranh, bé con Triệu gia Triệu Dực giương mắt nhìn cặp đôi đang hôn đến mức khó có thể chia lìa kia, đôi mắt xinh đẹp giống hệt mắt cha nó tràn đầy bất đắc dĩ, xoay người quay lưng về phía hai người lớn đáng ghét kia, hoàn toàn không thèm để ý đến bọn họ, tiếp tục vẽ.

Đêm khuya yên tĩnh, trong phòng ngủ rộng rãi vang nho nhỏ tiếng rên rỉ khe khẽ nũng nịu như muốn thấm vào cốt tủy.

"Ưm! Ghét." Một tiếng oán trách ngọt ngấy khiến người nghe sẽ càng muốn dùng thêm sức bắt nạt cô hơn.

Triệu Tử Hiển hết sức xâm lược nơi giữa hai chân cô, suồng sã đụng chạm, hưởng thụ nơi mềm mại xoắn xuýt lấy hắn, khoái cảm khiến cho hắn thở dốc nặng nề hơn. Bàn tay dùng sức đem hai chân cô càng quắp lên hông hắn, khiến cho hai chân càng mở thêm, như vậy hắn có thể đi vào vừa sâu lại vừa nặng nề.

"A..." Ngón tay Thạch Sắc Vi vội nắm lấy ga trải giường tuyết trắng, tất cả cảm giác bị ngưng tụ đến nơi riêng tư nhất, theo động tác của hắn, khoái cảm mãnh liệt bao trùm lấy cô. Ngón chân trắng như tuyết nhạy cảm co lại, cả người run rẩy.

Âm thanh từ nơi kết hợp của hai người truyền đến, tay hắn nắm lấy bộ ngực không ngừng nảy lên, nặng nề xoa lấy. Nụ hoa cũng đã sớm cứng và ngạo ưỡn lên hồng hào và ướt át khiến cho hắn phải cúi đầu há miệng mút chặt.

Bởi vì động tác cúi người của hắn, bắp đùi của cô bị ép mở rộng hơn làm cho hoa tâm cũng theo đó mà mở ra thêm. Mà ở phía dưới, tên đàn ông này không chịu chậm lại chút nào, ngược lại càng lúc càng nhanh, ngày càng hung hăng.

Đại tiểu thư bị chồng cứ đè lên giường như vậy mà hung hăng bắt nạt, cứ trực tiếp đâm vào làm cho cô dần dần không thở nổi, khoái cảm như cơn điên loạn bổ nhào lấy cô, eo thon uốn éo như rắn, thân thể liều mạng co rút lại.

Hắn giống như là mãnh thú bị đói bụng lâu năm, tất cả lý trí đều biến mất, con ngươi đỏ lên như chỉ muốn cứ như vậy mà nuốt hết cô vào bụng, ngay cả xương cốt cũng không chừa.

Mãnh liệt đâm vào như vậy nhanh chóng khiến cơ thể cô co rút mà lâm vào cao triều, nhưng hắn vẫn không chịu buông tha cô, hưng phấn thở dốc, hôn và vuốt ve, phía dưới động tác càng thêm cuồng dã hơn nữa. Cứ tiếp tục như vậy chắc xương cốt cô sẽ tan hết, vì thế cô ôm lấy cổ hắn, nhẹ hôn lên đôi môi ướt át, đưa lưỡi ra mặc cho hắn liều mạng mút lấy, thuận tiện ghé vào tai hắn thì thầm nói lời mật ngọt, kích thích hắn vài phen.

Triệu Tử Hiển bị cô xoắn chặt một cái, eo tê dại, dùng miệng che kín môi cô, nặng nề tiến vào chỗ sâu nhất mà bắn ra.

Tiếng tim đập của bọn họ vừa nhanh vừa mạnh, ôm nhau thở gấp gáp, hôn ngọt ngào và vuốt ve, cản người mồ hôi đầm đìa, ôn tồn sâu đậm đến mức khiến người ta đỏ mặt.

Đột nhiên, bên cạnh truyền đến một tiếng thở dài không nhịn được, động tác của bọn họ chợt cứng đờ.

Đồng thời quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt bé Triệu đang nghiêm túc nhìn chằm chằm bọn họ.

Gương mặt của tên tiểu tử này trắng trẻo non mềm, đôi mắt to trong vừa đen vừa sáng, đôi mày giống mẹ hơi nhíu, đôi môi hồng nhếch lên. Bé cứ như vậy nhìn cha mẹ đang trần truồng, trên gương mặt đáng yêu có nét...Không thể nhịn nổi! (tội nghiệp bé, ở nhà cha mẹ mê trò lăn qua lăn lại, sang nhà cậu chơi cũng chẳng được yên thân.)

Đó thật sự là không chịu nổi đúng không? Hai vợ chồng không thể tin nổi vào mắt mình.

Triệu Dực đột nhiên xoay người, cầm cái gì đó được đặt ở đầu giường ném qua cho cha mẹ, sau đó quay lưng về phía bọn họ, tiếp tục ngủ.

Hai vợ chồng nhìn con trai ném đồ tới, đồng thời trợn mắt há hốc mồm.

Nó... Nó lại cầm hộp khăn giấy ném qua cho bọn họ!

Một đám quạ bay qua...

Trầm mặc một hồi lâu, Thạch Sắc Vi nhỏ giọng hỏi thăm chồng mình: "Nó có ý gì đây?"

Luôn luôn thông minh vô cùng nhưng lần này Triệu Tử Hiển cũng bị hỏi khó rồi, chần chừ một hồi lâu, không biết đến bao lâu mới trả lời: "Nó không phải để cho chúng ta lau..."

Hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn về con trai, bé cưng, con thật sự trưởng thành sớm như vậy?

"Anh đã bảo để con ngủ một mình, em không chịu, bây giờ nhìn đi!" Anh chàng họ Triệu nào đó lẩm bẩm oán trách một tiếng liền bị tiếng cười của Thạch Sắc Vi át hết.

Tôi muốn chàng nam sủng nàyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ