Không Tên Phần 1

714 33 2
                                    

Casting:

Tôi - Bae Joo Hyun

Anh - Kim Tae Hyung

Summary:

"Thế giới rộng lớn trong lòng em

Hay cảnh vật điệp trùng anh nhìn thấy

Và tất cả những cảm xúc riêng mình em cảm nhận

Có những lúc em thật muốn đem khuôn mặt anh ngây ngô cười

Cất giữ trong căn phòng nhỏ bé của mình

Mỗi tối trong giấc mơ em mộng tưởng

Ở nơi ấy, em có thể nhìn thấy anh..."

____________________oOo____________________​

London, 22 - 2 - 2016

3.00 a.m

- Mệt!

Tôi thả phịch người xuống giường. Đầu óc quay cuồng, chóng mặt quá! Thường thì bây giờ anh sẽ ngồi đây an ủi tôi, xoa bóp cho tôi cơ. Vậy mà sao... Cũng đúng, chúng tôi đã ly hôn từ một năm trước rồi cơ mà. Joo Hyun à, đừng ảo tưởng nữa. Mày với anh ta đã chấm hết!

Ly hôn. Đáng lẽ ra, giờ này tôi phải vui vẻ đi ngủ chứ. Thoát khỏi anh ta, thoát khỏi cuộc hôn nhân sai lầm mà chính tôi đã lựa chọn, tại sao tôi lại thấy mình như đang sống dưới mười tám tầng địa ngục thế này?!

Nhìn vào đồng hồ. Đã ba giờ sáng mà tôi chưa lấy được một cái chợp mắt. Đơn giản là vì tôi không thể ngủ và chính xác là không dám ngủ. Tôi sợ trong giấc mơ, hình bóng anh ta sẽ hiện về. Đã bao đêm, tôi tự nhủ rằng mình sẽ ngủ được, nhưng rồi chỉ vài phút sau, đôi mắt lại giật mình, mở ra thao láo. Nhìn bộ dạng của mình trong gương, tôi không thể tin nổi rằng đây là một người mẫu hai chín tuổi tròn. Nốc vài viên thuốc ngủ vào, tôi mong rằng đêm nay mình sẽ ngủ được và sáng hôm sau cũng chưa phải nhập viện.

"Tôi nhớ anh."

8.00 a.m

Dụi mắt ngồi dậy, tôi lấy lược chải lại mái tóc từng một thời cắt ngắn của mình. Hồi đó, tôi còn là một cô nhóc mười sáu tuổi đáng yêu. Vậy mà bây giờ, ai nhìn vào tấm ảnh tôi chụp cũng bảo tôi trưởng thành hơn nhiều. Tóc tôi đã dài ra, cũng giống như khoảng cách giữa tôi với anh ta.

Hôm nay tôi xin nghỉ. Làm sao có thể đi làm với trạng thái tụt dốc thê thảm như thế được. Tôi quyết định làm gì đó cho khuây khỏa. Cafe là thứ đầu tiên hiện ra trong bộ óc vốn đã trống rỗng của tôi. Thong thả đi đến quán gọi một ly, tôi nhận xét. Ừm, hơi đắng quá, nếu là anh thì chắc sẽ cho thêm chút đường vào. Lại là anh ta. Sao lúc nào anh ta cũng hiện về tâm trí tôi vậy? Được, sân bay cách chỗ này vài bước chân thôi, tôi sẽ mua vé trở về nhà trong một tuần nữa. Ít ra, tôi cũng có thể gặp được bố mẹ. Họ sẽ giúp tôi quên anh.

Đêm đó là đêm đầu tiên trong số ba trăm sáu mươi lăm đêm dài bằng bẵng, đã tôi ngủ được.

"Tôi nhớ anh."

[𝑬𝒅𝒊𝒕] ||𝑽𝒓𝒆𝒏𝒆|| 𝑩𝒆 𝑵𝒂𝒕𝒖𝒓𝒂𝒍Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ