Tôi đã chia tay anh tuần trước rồi nhưng sao tôi lại không quên được cái hình bóng ấy cơ chứ? Thật là tệ. Tôi chính là người đề nghị anh chia tay cơ mà, vì cái lí do mà chính tôi cũng chẳng chắc chắn mà nó dường như hư ảo, cái lí do anh bắt cá hai tay. Tôi cũng chẳng biết sao nữa nhưng nếu anh bắt cá hai tay thật thì chắc hẳn giờ anh vui vẻ với người con gái mang tên Phạm Bạch Dương ấy. Tôi thực sự yêu anh nhưng lại không dám nói lời xin lỗi, chẳng may tôi đã trách lầm anh ngày hôm đó thì sao? Tôi quả là một người thiếu suy nghĩ. Đi dưới bầu trời xám xịt của thủ đô Luân Đôn vào những ngày giữa đông này quả là lạnh nhưng liệu anh có biết trái tim tôi lạnh hơn không?
"Tít... Có tin nhắn mới." – chiếc điện thoại của tôi khẽ vang lên, là một tin nhắn, mở chiếc điện thoại ra đập vào mắt tôi là hai chữ " Bảo Bình". Tôi khẽ giật mình, biết làm sao giờ, tôi có nên trả lời tin nhắn của anh không, mà tôi còn chưa đọc nó cơ mà.
Gạt chữ mở tin nhắn tôi đọc nó. 'Lại đi dưới cái lạnh đó sao?' vẫn là những lời nhắn quan tâm ngày nào, nhưng sao anh biết tôi đi dưới nền tuyết trắng dày này chứ, thật vớ vẩn, tôi khẽ liếc quanh nhưng ngoài đường lúc này chỉ là những người là người, không thấy một hình dáng của anh.
'Tôi ở đâu liên quan gì đến anh.' Tôi trả lời lại, vẫn cái sự lạnh lùng giống như lúc tôi đòi chia tay anh vậy, anh vẫn níu kéo trong khi tôi khăng khăng đòi bước đi.
'Thế sao em định tìm anh làm gì?' tin nhắn gửi cho tôi thật nhanh, đúng điều này chứng tỏ rằng anh đang gần đây, rất gần.'Liên quan? Tôi bận rồi.' trả lời xong tôi liền tắt nguồn máy, những giọt nước mắt tôi rơi xuống tưởng chừng đóng băng trong cái giá rét đó.
"Tại sao anh vẫn quan tâm em chứ?" – tôi khẽ tự nhủ, chọn đại lấy một quán café ở góc phố. Thật ấm áp, quán café đó thật ấm áp như trái tim rực lửa của anh, tôi chọn một cốc café đen mặc dù biết tôi chẳng thế nào uống nó.
Một lúc sau, trong lúc tôi vẫn miên man suy nghĩ ngắm nhìn những bông tuyết ngoài trời cô phục vụ đã đặt cốc café nóng hổi đó bên tôi từ lúc nào. Không để ý mà tôi vẫn đưa lên miệng uống, nó không phải café đen mà tôi gọi, đó là loại café sữa ngọt lịm mà tôi thường xuyên uống. Nhìn chiếc đồng hồ trong quán, giờ đã là bảy giờ hai mươi ba phút rồi, chết tiệt tôi quên hôm nay có một cuộc khảo sát năng lực của trường đại học, vội vã chạy ra quầy thanh toán tính tiền tôi bắt chiếc taxi đến trường, mấy phút nữa là bắt đầu rồi vào trễ coi như tôi không được vào thi.
Vừa bước vào trường đập vào mắt tôi là một thân ảnh cao, mái tóc đen nổi bật có vương chút tuyết, là anh ấy, có lẽ anh đã chạy trong lúc tôi đi xe. Mải suy nghĩ mà tôi không biết rằng anh cũng nhìn mình, vội quay mặt đi tôi tự nhủ tôi với anh ấy đâu còn như xưa nữa.
"Sao em không trả lời tin nhắn." – Bảo Bình đứng cạnh tôi từ lúc nào, tôi thoáng giật mình nhưng rồi cũng hời hợt trả lời.
"Liên quan gì đến anh?"
"Em hận anh đúng không? Nhưng em nào cho anh giải thích." – Bảo Bình vẫn cố nói mặc cho tôi lắc đầu nguầy nguậy không nghe.
"Cần gì lí do nữa chứ. Hôm đó đằng nào tôi cũng nhìn thấy anh và cô gái ấy thân mật rồi, điều gì để giải thích nữa đâu đồ bắt cá hai tay?" – tôi hét lên, những giọt nước mắt tôi rơi xuống, anh đứng người sau khi tôi nói ra bốn chữ cuối cùng, tiếng chuông cũng vang lên coi như cái cớ để tôi chạy vào phòng thi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[12 chòm sao][Thiên Bình - Bảo Bình (Full)] Sẽ chẳng bao giờ cách xa!
RomanceMời các bạn đón đọc! Nhân vật: Thiên Bình (nữ) x Bảo Bình (nam)