hối hận

6.8K 98 9
                                    

Tên: Hối hận
Tác giả: Bánh Bao ( Ta là Tiểu Hiền :v )
Thể loại: fanfic HunHan, sinh tử văn, ngược, HE.
(*) Nhân vật trong fic không thuộc về au, họ thuộc về nhau. Cái này ta viết từ lâu lắm rồi bây giờ tự dưng mở ra có :)) và đăng ngay trong những phút chán đời
.
.
.
.
Có tình yêu nào không trải qua một thời non dại. Có ai sống mà giữ mãi một đời thanh xuân.

Tình duyên của chúng ta ngắn ngủi, may mắn lại được đi cùng thời thanh xuân đẹp nhất.

Chỉ cần như vậy, đối với em không còn gì hối tiếc.

Mong rằng sau này vào cái tuổi đã lấm tấm tóc bạc của anh, vẫn còn nhớ đã từng có thanh xuân là em.



Điều khiến ta hối hận nhất trong cuộc đời này có lẽ là do chính bản thân mình một phút vô tâm mà đánh mất đi người mình yêu thương nhất.
.
.
.
Hắn- Ngô Thế Huân tổng giám đốc một công ti lớn. Sau một chuyến đi từ thiện ở ngoại thành Bắc Kinh, hắn gặp cậu-Lộc Hàm. Cậu là một nam nhân gầy yếu còn bị mù bẩm sinh. Nhưng cậu lại có khuôn mặt vô cùng diễm lệ, đẹp khuynh đảo lòng người, trong cái đẹp vượt phàm ấy lại mang vẻ đẹp gì đó rất ngây ngô.
Hơn nửa năm hắn theo đuổi cậu cuối cùng cậu cũng chấp nhận hắn. Chấp nhận tình yêu mù quáng nhưng có thể là nhất thời của hắn.
Lúc bước vào lễ đường, cậu chỉ cúi gằm đầu thủ thỉ nhẹ vào tai hắn:
- " Anh à, yêu một người khiếm khuyết như em, sau này anh có hối hận không? "
Hắn cười cười, hôn nhẹ lên mái tóc nhu mềm của cậu rồi dọc sóng mũi cắn cắn cánh môi đỏ nhỏ nhắn của cậu, khẽ giọng:
- " Anh sẽ không bao giờ hối hận "
Nghe vậy, cậu khẽ gật đầu cười, nụ cười không chói loá nhưng lại khiến lòng hắn mang chút gì đó bình yên.
- " Cảm ơn anh! Ngô Thế Huân! Yêu anh là điều cả đời này em sẽ không hối hận!! "
.
.
.
.
Hai năm sau
- " Làm gì cũng không được! Làm gì cũng không xong! Cậu vào nhà tôi để kiếm ăn thôi hả? "
Hắn về đến nhà y như rằng là như vậy, lúc nào cũng là tiếng quát mắng ing tai của mẹ hắn. Bà không phải người xấu nhưng lại vô cùng cổ hủ. Quan niệm của bà cưới nhau là phải môn đăng hộ đối, cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy. Thế nên, bà rất ghét cậu, ghét cả gia cảnh của cậu. Cậu không có mẹ, gia đình thì nghèo khổ nhất nhì cái vùng thôn quê kia. Ngoài cha ra chỉ còn một người em họ cũng lấy chồng ở thành phố Hoài Hoá thuộc thủ đô Bắc Kinh phồn thịnh này.
- " Con..con xin lỗi! Con xin lỗi "
Biết ngay mà, lúc nào bị mắng cũng chỉ biết cúi gằm mặt, xin lỗi rồi khóc. Hắn thừa nhận cậu xinh đẹp, cậu nhu mì nhưng cái không ham muốn của cậu, cái lối sống giản đơn của cậu đang dần làm hắn chán ghét.
- " Mẹ a! Anh ấy có làm gì sai đâu? Mẹ không thể rộng lượng một chút sao? "
Còn đây là giọng em gái hắn - Ngô Diệu Hân. Hắn cũng không nghĩ đến việc em gái mình lại bênh cậu. Hồi trước nó cũng theo phe mẹ hay mắng chửi cậu nhưng dạo gần đây không hiểu sao lại tốt với cậu như vậy. Thôi bỏ đi, cậu tốt như vậy ai mà chẳng yêu quý.
" Hân Hân...con.. "
Mẹ hắn đang định nói gì đó thì hắn vào nhà, chào hỏi mẹ vài câu rồi lên phòng, cậu cũng tập tễnh tìm đường theo sau.
Về đến phòng, cậu khép hờ cửa, rồi rụt rè hỏi:
- " Anh, có kết quả rồi phải không? "
Hắn không nói gì, chỉ ôm lấy cậu, khẽ hôn lên môi cậu.
- " Anh là do em phải không? "
Hắn không nói gì. Kể từ khi hắn và cậu kết hôn đã gần hai năm mà cậu chưa có thai. Không chỉ mẹ hắn, kể cả hắn và cậu cũng mong ngày một bảo bối thiên thần giống hắn và cậu ra đời. Nhưng mà, một người song tính như cậu lại rất khó thụ thai, nói hắn phải làm sao bây giờ?? Hắn cũng đang bế tắc thôi.
Cậu ôm hắn, khóc lê hoa đái vũ, mãi mới khẽ mở miệng:
- " Em..em xin lỗi! "
Hắn không nói gì. Hắn cũng bàng hoàng trước hành động vô cảm trước cậu của mình. Nếu là lúc trước, hắn chắc chắn sẽ nói rằng: " Em đừng lo lắng, anh có cách! ", " Bảo bối xin lỗi là câu không hay nhất của em! " hay là " Hãy tin tưởng anh!" có muôn vàn câu nói hắn có thể thốt ra để an ủi cậu. Mà giờ hắn lại im lặng là sao? Hắn không còn cảm thấy đau lòng khi cậu rơi nước mắt là sao? Vì cái gì mọi chuyện lại thành như vậy?
Hay là!?
Ngô Thế Huân đã không còn yêu Lộc Hàm nữa?
Hắn phát ngán vẻ hiền lành, nhu mì của cậu?
Hay bởi vì, hắn hối hận khi yêu cậu?
Ngô Thế Huân chính hắn cũng không biết vì cái gì mình lại thành con người cả thèm chóng chán như vậy??
Vì tâm hồn tốt đẹp đến hoàn mĩ của cậu ư?
Thật không thể giải thích được!

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Aug 19, 2016 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

Đoản sinh tử vănNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ