Ta thiếu chút nữa mở miệng hỏi hắn, "Mất Vô Tâm gì chứ?" Chưa kịp nói, ta dùng hết chân lực nuốt xuống, bởi vì ta biết, đó là một điều ta không nên hỏi tới.
"Được rồi, Thuỷ đại hiệp."
Hắn tên là Thuỷ Vô Tâm, không có nghĩa là hắn thực sự vô tâm.
Chương 19: Tửu bất tuý nhân nhân tự tuý
Lần gặp trước hẹn ngày sẽ cùng Thuỷ Vô Tâm đánh cờ chỉ vì phép xã giao, không ngờ hắn thật sự đến tìm gặp ta.
Hai chúng ta an vị trong đình viện, bắt đầu đánh cờ. Thành thực mà nói, dù Thuỷ Vô Tâm có cảm thấy vui vẻ, đối với ta cũng chỉ là một trận dày vò. Trò chơi thoạt nhìn phong nhã nhưng tiêu tốn tâm tư này thực sự khiến ta đau đầu muốn chết. Thuỷ Vô Tâm nhìn ta mặt mày căng thẳng, tiếu ý dâng lên nơi khoé miệng.
"Này... Tinh Thần, chúng ta đi dạo một chút nhé?"
Nghe hắn nói, ta như được đại xá, ""Hảo a, hảo a, chúng ta mau đi thôi!" Nếu không đi ngay, chân ta sẽ nhất định bị phế bỏ vì không tuần hoàn được máu.
"Lý thẩm, giúp ta chiếu cố hảo phu nhân, ta cùng Thuỷ đại hiệp đi ra ngoài một chút!" Sau đó kéo Thuỷ Vô Tâm đẩy ra khỏi cửa, kẻo hắn đổi ý lại bắt ta đi chơi cái trò hao tổn tinh thần đó.
Hôm nay thiên khí quang đãng, đúng là ngày lành để chơi thuyền. Thủy Vô Tâm cùng ta mua vài bình rượu ngon, thuê một chiếc thuyền nhỏ, đi dọc theo bờ sông, thưởng thức hồ quang sơn sắc.
Đầu ngón tay Thủy Vô Tâm nhẹ nhàng gõ vào thân bình rượu, ngâm lên một câu thơ, ta liếc mắt nhìn hắn, ngươi với sư phụ học đòi văn vẻ của ta đúng là trời sinh một đôi a!
Thế nhưng, khi vừa liếc nhìn hắn, ta liền thấy hối hận.
Người ta nói vẻ đẹp của Hiên Viên Tĩnh có khả năng thần bí nắm bắt được ánh mắt người khác, làm người ta có cảm giác kiếp này không thể trốn thoát được. Còn Thuỷ Vô Tâm? Vì sao ánh mắt ta lại lưu luyến không thể rời cơ thể hắn, dùng hết khí lực thu lại cũng không được, phải ngây ngốc chịu đựng?
Ngón tay thon dài của hắn xoay vòng trên miệng bình, giống như vòng luân hồi không bao giờ dứt. Tay kia đặt trên đầu, bàn tay che lấy hai mắt.
"Yểu miểu sơn sắc yên ba nhiễu, bất thắng nhân sinh nhất tràng tuý..."
(Khói sóng quấn trên núi xa, không thắng được một trận say của đời người)
"Ha ha, Thuỷ đại hiệp ra là đã say rồi a. Ta còn tưởng ngài nghìn chén không say!"
"Ta a... Đã say từ lâu, say đến nỗi hai mắt mông lung không thấy rõ hiện thực... Say đến muốn bò cũng không bò dậy nổi..."
Lòng ta đột nhiên đau thắt, vươn tay đẩy bàn tay đang che khuất đôi mắt hắn, nước hồ lân lân phản chiếu trong mắt hắn, hoá ra chỉ là nói lời làm người ta nghĩ lầm hắn đang động tâm.
Tất cả mọi người đều biết, nếu có một ngày Thuỷ đại hiệp động tâm, nhất định là bởi vì "Vô Tâm chi thất". (ngày bại của Vô Tâm? T_T)
Hắn đưa tay cầm lấy cổ tay của ta, thân thể hơi ngả về phía trước, ta nghiêng về phía sau né tránh, lưng chạm vào mép thuyền.