Chương 2: Diễn viên

109 7 2
                                    

Đam mỹ là đề tài phim ở Đại lục vẫn tương đối hiếm thấy. Khi nhận được kịch bản này, Hứa Ngụy Châu mang lòng hiếu kỳ lập tức hưng phấn. Sau đó trải qua công ty cùng người đại diện giới thiệu, cậu cũng có chút do dự.

Nguyên tác "Thượng Ẩn" Hứa Ngụy Châu đã ở trên mạng xem nhiều lần. Có một ít chi tiết nhỏ, cậu thậm chí sẽ ở trong đầu tưởng tượng đưa vào chính mình.

"Dường như rất thú vị , ngược lại cũng là đang rãnh rỗi, diễn diễn thử xem được không."

Thời gian quay phim đại khái là một tháng, Hứa Ngụy Châu suy nghĩ một hồi, dường như không cần mang nhiều đồ vật lắm, vì lẽ đó, một cái vali hành lý cỡ trung, cùng một cây đàn ghi ta là đủ rồi.

Cuối tháng mười, ngồi máy bay từ sân bay Hồng Kiều Thượng Hải thẳng đến sân bay thủ đô.

"Alo, Hứa Ngụy Châu tiên sinh có phải không?"

"Là tôi, xin hỏi cô là..?"

"Tôi là trợ lý biên kịch, tôi ở sảnh sân bay đợi cậu. Nơi dừng chân đã sắp xếp xong xuôi, cuộc họp báo khai máy cùng với một vài công việc chờ cậu sau khi đến sẽ cùng chúng tôi thương thảo."

Hứa Ngụy Châu bị thanh âm vui tươi nhanh nhẹn của cô gái đầu bên kia điện thoại làm cho không kịp chuẩn bị, chỉ có thể liên tục phụ họa.

Đoàn quay phim ở một khu nhà trọ tại Tam Hoàn Bắc Kinh, thời điểm Hứa Ngụy Châu vừa tới chính là hơn tám giờ tối, trời cũng đen thấu.

Mới vừa vào gian phòng, Hứa Ngụy Châu trước tiên ngắm nhìn bốn phía.

Màu sắc ấm áp cách điệu, một cái bàn màu trắng giản dị, vách tường màu xanh cỏ tản ra hương vị mới, sắc thái cùng phong cách bất đồng hợp lại cùng nhau, thổi cho gian phòng một hơi thở tươi mới dồi dào, vừa nhìn chính là căn phòng của người trẻ tuổi.

Biên kịch "Sài Kê Đản" là một cô gái hơn hai mươi tuổi, vóc dáng không cao, có một đôi mắt sáng sủa phân minh, cũng rất biết cách nói chuyện, rất biết cách khiến cuộc nói chuyện thêm phần thú vị. Mang khẩu âm của thủ đô cùng Hứa Ngụy Châu trò chuyện. Trò chuyện trò chuyện một hồi, liền thân thiết hơn rất nhiều.

Vốn là Hứa Ngụy Châu còn có chút không khỏe, cùng biên kịch và trợ lý trò chuyện một hồi cũng dần dần thả lỏng.

"Giờ này sao người kia còn chưa tới?" Sài Kê Đản xem xét một chút đồng hồ trên tường, kim giờ kim phút đã thành một góc 90 độ.

Đang nói, chuông cửa bỗng "Keng ——" một thanh âm vang lên.

Hứa Ngụy Châu đang ngẫm nghĩ, cửa đã mở ra.

Người đàn ông toàn thân một màu đen, áo khoác đen, quần jeans đen, trên đầu mang một cái nón lưỡi trai màu đen. Trên tay còn cầm một cái túi bự, đồng dạng là màu đen.

Đóng cửa lại, từ bên ngoài thổi tới một trận khí lạnh.

Dưới khí trời 2 3 độ, Hứa Ngụy Châu, một người Thượng Hải, dù sao cũng hơi không thích ứng.

"Xin chào."

"Xin chào."

"Tôi tên Hoàng Cảnh Du."

[Du Châu đồng nhân] Lừa mình dối ngườiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ