“Em có thai con của anh.” Tỉnh giấc, Liễu Tâm tâm nhẹ nhàng mở miệng.
Bạch Bằng Triển nghe xong ngây ngẩn cả người.
“Tùy anh có tin hay không, đó là con của anh.” Trải qua đêm triền miên, Liễu Tâm Tâm đã nhận thức được nàng và hắn sẽ không thể tái hợp được.
Nàng cũng chẳng còn quan tâm.
Mặc kệ Đinh Tiểu Ưu có trách mắng thế nào, hoặc sau này có cực khổ chăng nữa, nàng nhất định giữ lại đứa con này.
Nàng thực sự rất yêu Bạch Bằng Triển, mặc dù hắn không hề yêu nàng, không hề tin tưởng nàng, nàng chỉ muốn có con để nhớ lại giữa hai người đã từng có một cuộc tình.
Không để cho Bạch Bằng Triển có cơ hội nói, nàng lại tiếp tục nói, “Em chưa từng chấp nhận tình cảm của Fujiki tiên sinh. Em cũng không biết anh lại là người lỗ mãng như vậy… Thật ra từ trước đến nay, lòng em chỉ có mình anh, cơ thể em cũng chỉ có một người đàn ông là anh mà thôi.”
Nói xong, Liễu Tâm Tâm đứng dậy, chuẩn bị thay quần áo rời đi.
Rời khỏi phòng ngủ, nàng không chờ mong điều gì cả, cũng không muốn ở lâu, càng không muốn nghe lời nhục mạ của hắn đối với nàng.
Nghe lời phân trần của nàng, nhìn bóng lưng của nàng rời đi, tâm tình của Bạch Bằng Triển dần dần hiểu rõ.
Lẽ nào… là hắn hiểu lầm?
Chẳng lẽ tất cả chỉ là….
“Chờ một chút…” Hắn vội vàng đuổi theo.
“Còn có chuyện gì sao?” Sắp đi tới cửa lớn lại bị hắn gọi lại, Liễu Tâm Tâm khách khí dùng bộ mặt khó chịu nhìn hắn, cố gắng khống chế nỗi khổ tâm trong lòng.
“Cô nói là con tôi, có gì chứng minh không?” Bạch Bằng Triển hỏi.
Cái tên khốn, hắn thật là không tin nàng! Liễu Tâm Tâm phẫn nộ nghĩ, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh.
“Điểu này không quan trọng, tôi tự mình xử lý.” Thầm u oán nhìn người đàn ông trước mắt, Liễu Tâm Tâm chỉ muốn nhanh chóng rời đi.
“Cô nói là con của tôi, tôi đương nhiên có trách nhiệm.” Bạch Bằng Triển cố gắng muốn thể hiện thành ý, nhưng hắn biết bây giờ nói bao nhiêu cũng không đủ, thậm chí còn đả thương nàng.
Nhưng hắn không khống chế được chính là….
:v3:
“Không cần làm phiền anh.” Liễu Tâm Tâm tức giận nói.
“Vậy thì ít ra giải thích với tôi, tại sao lúc đó lại ôm ấp Fujiki? Tôi đã làm gì có lỗi với cô?” Thấy nàng muốn rời đi, bất chấp sĩ diện, Bạch Bằng Triển khẩn trương lớn tiếng.
“Em không có!” Liễu tâm tâm lớn tiếng phản bác, nước mắt không tự chủ mà rơi xuống. “Em chưa bao giờ chấp nhận lời theo đuổi của anh ta! Nhận hoa của anh ta chỉ là hư vinh thôi, hơn nữa cho đến bây giờ anh cũng chưa bao giờ nói anh có thương em không…ô… ô…”
Làm cho Liễu Tâm Tâm khóc nức nở, Bạch Bằng Triển bước lên ôm nàng vào lòng.
“Xin lỗi…” Ngửi được mùi thơm trên người nàng, Bạch Bằng Triển nhẹ giọng nói áy náy.
BẠN ĐANG ĐỌC
419 (full)
RomanceXin nha! Hắn mới 26 tuổi mà thôi nha! Bà bô tự dưng lại bắt hắn phải đi tìm đối tượng, nhảy vào trong phần mộ tình yêu sao?! Sau đó không quá hai ngày, thật đúng là có cô gái nhỏ say rượu cứ dựa vào trên người hắn. Lại còn luôn miệng nói muốn phát s...