Thời gian chẳng đợi chờ một ai, mỗi đứa chúng tôi ngày ấy giờ đều đi theo con đường của riêng mình, theo đuổi ước mơ toan tính đam mê riêng của bản thân.
Ngày ấy chúng tôi cười rồi khóc với nhau dưới mái trường đó lần cuối, tự nhủ sau này chắc phải lâu lắm mới có thể gặp lại, mỗi đứa phải sống thật tốt, đối diện thật vững vàng với cuộc đời xô bồ ngoài kia.
Ngày ấy chúng tôi hay đùa bỡn nhau "Bị đá khỏi trường rồi" "Thất học rồi" "Thoát được địa ngục rồi", đùa nhau rồi cười, cười đã rồi cũng khóc, cũng nghẹn lời.
Bây giờ, va chạm đời rồi, mệt mỏi nhiều rồi, tôi chỉ có thể nói thời điểm còn được đứng dưới mái trường, được cùng bạn bè dù nhiều hay ít dù thân hay không cười cười nói nói đùa bỡn cười vui đó mới là thời gian hạnh phúc nhất, vui vẻ nhất, tròn vẹn nhất của thanh xuân.
Bây giờ, nhìn lại ngày ấy, nhìn lại thời gian qua, mỉm cười rồi bước tiếp con đường hiện tại.
Nhiều năm về sau nữa, chúng tôi vẫn sẽ đi theo con đường của riêng mình, vẫn sẽ cố gắng vững vàng trên đường đời, để một ngày nào đó đủ vững vàng, đủ mạng mẽ, chúng tôi sẽ lại về nơi ấy tìm lại những kỉ niệm đã gửi gắm dưới mái trường chúng tôi cùng nhau trưởng thành.
Và gửi những người trẻ bây giờ vẫn còn ngồi dưới mái trường như chúng tôi ngày ấy sẽ thật trân trọng từng khoảnh khắc còn lại bên bạn bè trường lớp, dù thế nào cũng đừng lãng phí nó một cách vô ích để khi nó qua đi rồi mới ngậm ngùi oán trách chính mình, tiếc nuối muốn tìm lại. Dưới mái trường ấy - chúng tôi cùng nhau trưởng thành...
BẠN ĐANG ĐỌC
Trích dẫn
Genç Kurgu1. Tất cả đều là sưu tầm từ một số truyện, tiểu thuyết, trên weibo hay một số page trên facebook. Mình chỉ tổng hợp lại để mọi người có thể đọc một cách dễ dàng hơn. 2. Có một số mình đã lưu lâu rồi và mình cũng quên mất nguồn của topic đấy. Bạn nà...