Chương 1: Lần Đầu Của Tôi

8.7K 84 13
                                    

Trong lịch sử loài người, ma là dạng vật chất vô hình vô vị và bí ẩn nhất mà loài người từng khám phá. Cách đây từ rất lâu rồi những câu chuyện li kì về ma, quỷ vẫn luôn luôn là chủ đề nóng bỏng không bao giờ nguội cho những ai thích cảm giác mạnh và có tính phiêu lưu. Kể từ khi có các phương tiện truyền thông cũng như mạng in tơ nét. Nó đã phổ biến rộng rãi hơn và bắt đầu được nhiều người chú ý cũng như quan tâm đến, từ đó cũng có hai chiều dư luận bàn tán về hiện tượng "ma, quỷ". Nhưng riêng bản thân tôi thì tôi chưa bao giờ tin và cũng chưa bao giờ dám khẳng định là nó không có thật cả, bởi vì vũ trụ bao la mà! có mấy ai tự tin rằng mình hiểu biết hết tất cả đâu.

Và thế là tôi đã du nhập vào dòng người yêu thích sự huyền bí về thế giới tâm linh đó, những hiện tượng siêu nhiên mà vốn dĩ vẫn còn nhiều điều chưa được làm sáng tỏ, sau đây là câu chuyện về tôi, một chuyên gia bắt ma hạng nghiệp dư nhưng có một niềm đam mê nhiệt huyết với thứ đó.

Tôi tên là Dự (nickname thật là Đoàn Dự), năm nay tôi cũng vừa mới 22 thôi, tôi sống cùng mẹ và em trai, cũng không khá giả gì mấy, chỉ vừa đủ ăn thôi, hằng ngày tôi luôn phải vật lộn bên ngoài để kiếm sống và phụ tiền cho mẹ và cố gắng lo cho thằng em tôi đi học, nó ngáo đá và háo thắng lắm nhưng biết làm sao được, chỉ có mỗi nó là em trai thì đành nhường nó phần xương còn mình chịu cực bên ngoài ăn phần thịt trước vậy. Cơ duyên tôi biết đến cái "3 chấm" mà xinh đẹp lung linh ấy cũng nhờ một phần vì hồi nhỏ tò mò khoái xem phim ma, thích ma, yêu ma luôn cho nên khi lớn lên tôi đã quyết định sẵn trong đầu là sau này sẽ trở thành một chuyên gia bắt ma thực thụ.

Trở lại vấn đề chính, câu chuyện bắt đầu khi có một hôm tôi xin việc và được nhận vào trực đêm trong một bệnh viện nhỏ ở thành phố Hồ Chí Minh, ban đầu thì mừng lắm cơ nhưng mà... đến lúc được một người anh dẫn lối sang chỗ để trực tối đêm của ngày đó thì mọi thứ như vỡ òa trong trái tim non nớt bé bỏng của tôi.

Trước mắt tôi là một cái nhà xác rất to. Tuy nó cũng khá đẹp nhưng do hàng ngày xác cứ được vận chuyển tới lui nên đến đêm xuống, cái cảm giác lành lạnh và u ám ở nơi này làm tôi không khỏi rùng mình. Huynh ấy dẫn tôi đi một lượt quanh nhà xác để nắm rõ địa lý và khu vực nơi mình canh gác, khu vực nhà xác của bệnh viện là khu vực duy nhất được tách biệt với các phòng bệnh khác của bệnh viện, bởi vì họ không muốn bệnh nhân thấy cảnh những cái xác được chở ngang nơi họ đang nằm nghỉ.

Bước vào bên trong sau cánh cửa, tôi lạnh hết cả sống lưng khi lần đầu tiên được nhìn thấy nhiều xác chết đến như vậy, tất cả đều được phủ lên bằng một tấm vải màu trắng, chỉ để lộ từ phần mắt cá chân trở xuống thôi. Mà quả thật là đêm đó có bị thông thì tôi cũng không ngủ được, tôi vội trở ra ngoài và bắt đầu nhận ca trực,ngồi dưới ánh đèn trước cửa nhà xác mà tê tái tâm hồn. Dù thường ngày vẫn gan dạ nhưng đêm đó ngồi trực mà da gà nổi hết cả lên, có khi gió từ đâu cứ phà vào sau gáy làm tôi rợn người, đêm nay trời lạnh nên tôi rút trong túi ra một điếu thuốc để giữ ấm cơ thể.

"Cạch cạch..."

- Ôi đệt! Lại hết ga vào lúc này à.

Đang loay hoay với cái hột quẹt vì bật mãi mà không lên nhưng rồi... kế bên tôi có một bàn tay thon nhỏ chìa ra, cổ tay có một vết bớt nhỏ màu đỏ.

Nhật Ký Tâm LinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ