ba

424 83 17
                                    

Đời sống của một đứa trẻ tròn mười sáu tuổi là Kim Taehyung chưa bao giờ gói gọn trong hai chữ hạnh phúc.


Khi tỉnh dậy trong những căn phòng trống trải, thanh âm đầu tiên nghe thấy vẫn vỏn vẹn hai ba câu từ chửi rủa phát ra từ bậc người lớn, hình ảnh thu vào tầm mắt cũng vẫn chỉ là cái đệm cỡ lớn lem màu cùng với cái chăn bông nhàu nát luôn bao bọc thân mình mỗi đêm.


Khi đến trường, bước chân không nhanh không chậm rãi đều trên đoạn đường như muốn ám chỉ việc mình không hề nảy sinh một chút hứng thú với cái môi trường khắc nghiệt này. Hình ảnh nhìn rõ nhất lúc đó, chính là nụ cười nhạt của người anh trai đáng kính. Thanh âm nghe thấy cũng khá quen thuộc, những lời xì xầm và bàn tán ngày một ngày hai đều tìm tới cậu như một thói quen. Cứ thế, cuộc sống của cậu trải qua như một trang giấy nhá nhem vết bẩn, tuyệt đối không có lấy một vệt màu xanh đỏ tô điểm nổi bật lên đấy. Kim Taehyung dù có cố gắng cách mấy, cũng vẫn không tìm thấy một người nào có khả năng cầm lên chiếc bút lông nhuộm đỏ, vấy lên trang giấy là cuộc đời cậu một điểm chấm phá cách.


Như cái cách bước vào cuộc sống cậu, tạo nên những khung cảnh tươi đẹp hoàn hảo hình thành lên mảng kí ức mà để cho chính bản thân cậu cũng không muốn quên. Như cái cách bước vào cuộc sống cậu, tạo nên những tiếng cười đùa giòn tan tượng trưng cho hạnh phúc hay tiếng khóc than ai oán tượng trưng cho nỗi niềm buồn khổ - xúc cảm chân thật của một con người, hoàn hảo hình thành thứ thanh âm tuyệt đẹp để cho chính bản thân cậu không được phép quên. Vẫn mãi tìm kiếm người như thế, đôi lúc hoàn toàn rơi vào bước đường cùng của hi vọng nhưng bằng cách nào đó, cậu lại nghĩ đến những vọng tưởng mình sẽ có được, điều đó dường như thúc đẩy cái niềm hi vọng nhỏ nhoi bừng lên sức sống mãnh liệt.


Và công cuộc tìm kiếm kết thúc, khi Kim Taehyung gặp được Min Yoongi.


Người đó khác hẳn với mong mỏi của Kim Taehyung. Không phải là kẻ sẽ cầm lên những cây bút màu để tô điểm cho thế giới xám ngắt này, không phải là kẻ sẽ đi từng bước nhộn nhịp vào cuộc sống để đánh thức xúc cảm ngủ sâu trong chính mình, cũng không phải là kẻ sẽ vì mình mà tạo nên thế giới tràn ngập sắc màu. Min Yoongi hoàn toàn không phải kẻ đó. Cớ sao, Kim Taehyung lại nhất định chọn gã? Min Yoongi, gã không phải là điểm chấm phá nổi bật trên trang giấy trắng lấm lem của cậu, mà gã là kẻ sẽ dùng tay lau đi những vết bẩn trên đấy. Vì gã cũng mang trong mình một tờ giấy bám đầy vết nhơ, cũng đang mong mỏi và chờ đợi một người như Kim Taehyung.


Thay vì những kẻ cô đơn, chúng ta là những kẻ bị xã hội ruồng bỏ, ta tìm tới nhau như lẽ thường tình.


Kim Taehyung sau lần gặp mặt đó, những lần sau đều mặc nhiên để gương mặt sắc sảo của mình hiện lên dáng vẻ thẫn thờ, mê muội nhìn vào khoảng không vô định trước mắt. Luôn dành một khoảng trống trong tâm trí, chỉ để nghĩ đến hình bóng của một kẻ mà mình còn không biết đến sự sống trong bao ngày qua. Min Yoongi biến mất hẳn một tuần từ cái lần cuối cả hai chạm mặt, bọn trẻ trong khu cũng không lấy làm lạ ngược lại còn bày ra điệu cười ngặt nghẽo, phun ra khỏi khuôn miệng những câu vô cảm.


YoonTae | Gã khờ nơi góc phố.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ