C1-C66 (Hoàn CV)

24.5K 221 41
                                    

Chương 1

Bạn nhỏ Lê Mông mười lăm tuổi đeo cặp sách trên lưng về nhà, vừa vào đến cửa đã bị dọa cho một trận ngây người.
Trong phòng khách là một mớ hỗn loạn, Tưởng Khâm đè đầu Cận Viêm xuống đất đấm, Cận Viêm phát hỏa, xoay người đá Tưởng Khâm một phát bay đến góc tường, giận dữ mắng: "Cho màu thì có thể mở phường nhuộm rồi phải không? Ông đây cmn đánh chết ngươi!"
Dáng vẻ Cận Viêm vô cùng chật vật, mày trái bị đánh đến nỗi đỏ hồng, tay áo xộc xệch bên cao bên thấp, dây đồng hồ hiệu Vacheron Constantin đã đứt từ bao giờ, cả người như con gà trống thở hổn hển.
Tưởng Khâm cũng không tốt lành cho lắm, một bên mắt kính bị đánh nát, nút áo sơ mi bị rơi xuống đất, ôm cái bụng bị đá mạnh, sau đó tiện tay cầm lấy chai rượu đỏ nằm trên kệ còn chưa uống hết đập vào đầu Cận Viêm.
Lê Mông hét to: "Dừng--! Dừng dừng dừng dừng!"
"Đưa đây!" Cận Viêm thừa cơ đoạt lấy chai rượu, phẫn nộ vứt ra xa nói: "Họ Tưởng em thật sự muốn giết chết tôi đúng không? Mẹ nó em bên ngoài thông đồng với thằng mặt trắng nào? Nói rõ ra xem! Hôm nay phải nói rõ ràng với ông đây!"
Tưởng Khâm lại đấm hắn một phát ngã xuống sô pha.
Cận Viêm bật dậy định đánh trả, nhưng bị Lê Mông chạy đến ôm đùi: "Ba, ba bình tĩnh chút đi! Có chuyện gì từ từ nói! Đừng đánh đừng đánh nữa!"
Cận Viêm lảo lảo ngồi xuống sô pha thở hổn hển, hai mắt đỏ lửa.
Tưởng Khâm quay người hướng về phòng ngủ, lấy di động, ví tiền, notebook cùng vài bộ quần áo nhét vào trong túi, lại mau chóng đi ra, lạnh lùng nói: "Đơn thỏa thuận ly hôn tôi sẽ gửi vào hộp thư cho anh."
"Cmn ly thì ly! Ai không ly thằng đó là con."
Lê Mông choáng váng sợ hãi, theo bản năng nói: "Mẹ..."
"Tối nay nhớ gọi đồ ăn bên ngoài về ăn, sáng mai nhớ đi học."
Tưởng Khâm ném gọng kính méo mó vào thùng rác, "rầm" một tiếng đóng cửa ra ngoài.
Lê Mông cảm thấy hỏng bét rồi.
Ba bé đánh mẹ bé, mẹ bé bỏ rơi ba bé.
Bé hỏi Cận Viêm: "Thực ra ba ầm ĩ với mẹ chuyện gì? Ả lần trước không phải đã chi tền ổn thỏa rồi sao? Con tưởng hai người làm lành rồi."
Mặt Cận Viêm hết hóa xanh lại hóa đỏ, một lúc sau bực bội nói: "Chuyện người lớn trẻ con lo làm gì? Ăn cơm tắm rửa rồi lên giường ngủ đi!"
Lê Mông khinh bỉ liếc nhìn hắn, quay về phòng gọi điện cho Tưởng Khâm từ lúc tám giờ đến lúc mười một giờ, suốt ba bốn tiếng đồng hồ nhưng không ai bắt máy, cuối cùng Lê Mông díu mắt lại lăn ra ngủ.
Hình ảnh cuối cùng trước khi ngủ là từ khe cửa nhìn ra phòng khách, bé thấy Cận Viêm đang ngồi bất động trên sô pha hút thuốc, dưới đất có khoảng bảy tám vỏ bia rỗng.
Cuối cùng Lê Mông cũng ý thức được mình đã gặp phải thảm họa lớn nhất trong đời - Ba mẹ ly hôn.
Có lần bé đã cho rằng những người kết hôn đồng tính như Cận Viêm và Tưởng Khâm sẽ không bao giờ ly hôn, từ lúc bé bắt đầu hiểu chuyện thì tình cảm giữa hai người rất tốt, Cận Viêm còn mở một công ty giải trí có thế lực trong nước, Tưởng Khâm đảm nhiệm chức vụ nhân viên kế toán cao cấp, điều kiện kinh tế đầy đủ, không khí gia đình thoải mái, bé từng cảm thấy mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất trần gian.
Tuy là cũng có lúc cãi nhau lặt vặt, nhưng đó chỉ là thử thách bình thường của cuộc sống gia đình, lần dữ dội nhất cũng không quá một đêm - ngày hôm sau cả hai đều vui vẻ như chưa có chuyện gì, vậy nên bị Lê Mông cười nhạo liên tục.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, chắc là do tuổi tác đã dần cao, cả hai đều đã hơn ba mươi tuổi, nhưng sự chín chắn lại bị chôn vùi.
Năm ngoái có lần Lê Mông cảm thấy không khí gia đình rất ngột ngạt, mặt Tưởng Khâm lúc nào cũng lạnh như băng, Cận Viêm thì làm vẻ ta đây không muốn nói nhiều, sau đó mới biết được Cận Viêm cùng mấy nhà sản xuất ra ngoài uống rượu, trong hộp đêm gọi vài nữ diễn viên đến, vô tình gặp phải Tưởng Khâm.
Chuyện này cũng không có gì to tác nếu không có ả diễn viên nào đó gọi điện thoại nói với Cận Viêm là ả có thai, kết quả bị Cận Viêm dùng tiền bịt miệng, Tưởng Khâm cũng không làm gì quá khích.
Nhưng mà kể từ lúc đó trong nhà dường như có gì bất ổn.
Tưởng Khâm bận rộn đi làm, ngày nào cũng đi sớm về trễ. Bình thường Cận Viêm đã hay đi công tác, nay lại càng đi nhiều, Lê Mông rất ít khi thấy ba mẹ ở cùng nhau. Thỉnh thoảng cả ba người vô tình chạm mặt, Cận Viêm luôn nói lời châm chọc, còn Tưởng Khâm chẳng nói chẳng rằng.
Lê Mông biết sớm hay muộn cả hai cũng phải cãi nhau một trận, nhưng không ngờ mãnh liệt như thế này, càng không ngờ Tưởng Khâm nhã nhặn ôn hòa lại có thể ra tay đánh người.
Giữa hai người này nhất định có gì đó mà mình không biết, Lê Mông nửa mê nửa tỉnh nghiến răng nghiến lợi nghĩ.
Ngày mai phải đi hỏi Tưởng Khâm mới được, trách nhiệm bảo về gia đình toàn vẹn đổ hết lên đầu mình rồi.
Lúc di động Cận Viêm reo lên cũng đã là chiều ngày hôm sau, mặt trời chiếu chói chang ngoài cửa sổ. Đại lão gia là hắn thân cao một mét tám mấy cách bộ đồ ngủ đang nằm trên sô pha một mét hai. Đang ngủ thì mơ mơ màng màng, vươn tay ra cầm lấy điện thoại dưới bàn trà.
"Mẹ nó..." Cận Viêm không chịu được ngồi bật dậy: "Nghe đây, chuyện gì?"
"Ông Cận," giọng nói Vệ Hồng phi thường nghiêm túc ở đầu dây bên kia: "Ông có biết chuyện vợ ông đang bàn bạc phân chia tài sản chuẩn bị ly hôn không?"
Cận Viên nóng giận nói: "Phải rồi! Tôi đây không biết! Thật sự cảm ơn ông đã nhắc nhở, tôi cảm tạ cả nhà ông!"
"... Ầy không cần cảm ơn, là chuyện nên làm. Ông ở đâu? Có cần anh em mang rượu tới cùng say quên trời quên đất không với ông không? Thật ra tôi rất thông cảm cho ông, tuổi đã cao mà vợ thì không có, đi đâu mới tìm được đây..."
Thực tình Cận Viêm không thể nhẫn nại mà muốn rống lên, nhưng tức giận mười mấy tiếng trước đã bốc cháy toàn bộ như lửa trại, lúc này chỉ còn lại những đám tro tàn, không có sức lực mà rống nữa.
"... Tôi ở nhà," hắn hữu khí vô lực nói, "Ra ngoài nhớ cẩn thận, đừng để phóng viên tóm được."
Vệ Hồng trên sân khấu nổi tiếng là người chính trực ngay thẳng, đồng thời cũng được các anh em trong giới công nhận là người hiền lành, mang theo hai bình rượu và hai đĩa mồi nhắm đến tận nhà, vẻ mặt cảm thông kiểu "hờ hờ tôi biết thế nào ông cũng có ngày hôm nay".
"Ây, ông xem mặt ông này, đỏ đen cũng có, người mở phường nhuộm là ông mới phải chứ. Một mình ôm gối ngủ ngon lắm à?"
Vệ Hồng ngồi xuống rót hai chén rượu, thêm muối tiêu đậu phộng vào món phu thê phế phiến[1] rồi mang lên, vẻ mặt thành thật muốn bắt chuyện.
[1] Phu thê phế phiến: Là một món cay vùng Tứ Xuyên, nguyên liệu chính là phổi, tim, lưỡi bò.)

Ly Hôn - Hoài ThượngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ