CHƯƠNG 11

538 13 0
                                    

Ra khỏi làng chúng tôi nói lời cảm ơn đến Pan.

"được rồi, tôi cũng không biết sao lại cứu những đứa phản bội này nhưng nhờ cô chăm sóc cháu tôi,Maria"

"Pan, ngài là sói nhưng lại là người tốt"

"haha, tôi nhận lời khen của cô vậy. nhanh đi đi. Giữ gìn sức khỏe. nếu muốn lại thì lúc đó nhất định sẽ gặp lại thôi.."

Chúng tôi nhanh chóng rời xa Wolfbon sau lời tạm biệt Pan

Tôi cũng không biết đã đi được bao lâu nữa

Chúng tôi vẫn cố gắng tiếp tục chạy và chạy khi màng đêm buông xuống

Hai con sói và một cô gái loài người

Tôi ngồi trên lưng Enoch vừa cảm nhận làn gió đêm vừa ngắm những ngôi sao

"gần đến Delhi rồi"

Enoch gật đầu khi nghe tôi nói

Lạnh thật, không phải thời tiết lạnh, chỉ là trái tim cảm thấy lạnh

Là một đêm thật buồn

Và tôi cũng không biết rằng nỗi buồn sẽ tìm đến mình sau này

Giống như việc mà hoàn toàn không biết rằng nhân duyên của chúng tôi là ác duyên

---

Vào làng Delhi,nhều ngôi nhà bị đổ nát cùng với nhiều người mà đã bị giết theo hướng ngôi nhà của Enoch

"Claire có sao không?"

Hai người đó không nói một lời nào mà đi thẳng vào trong rừng

Không thể tưởng tượng cả ba cùng nhau đi trên con đường mòn trong rừng này.

Đặc biệt là trong bầu không khí này

" ax ngài Enoch,ngài Hisung,Maria"

Nhìn thấy chúng tôi ở cuối rừng Claire đã rất mừng

" Claire!"

"Maria đã không sao rồi"

"nhờ lá thư của Claire"

" thật may mắn vì cô đi sớm "

"Clair..."

"gặp lại thật sự rất vui nhưng với hoàn cảnh như thế này thì mọi người phải tránh đi trước khi trời sáng"

"Claire nói đúng đó"

" hãy ẩn nấu ở vùng lân cận,tôi nghĩ hôm nay có vẻ họ sẽ qua hướng này"

" ra là vậy, tôi biết rồi"

"nhất định phải cẩn thận nhé"

" được rồi..."

Chào tạm biệt Claire chúng tôi đi đến hướng khác

Dù rất lo lắng cho cô gái đó nhưng người đó cũng không thể vẫy tay chào rồi cầm lấy tay tôi đi về hướng đối diện

Chúng tôi trốn trong rừng đợi đến khi trời sáng

Và những con sói đi ngang qua dưới chúng tôi,rồi nói chuyện với nhau

"gì vậy?"

chúng tôi đợi trên cái cây to đến khi không còn mùi của sói mà trừ Hisung và Enoch ra

"có chuyện gì vậy?"
"chúng ta về nhà đi"

"ửng anh,"

"..?"

Chúng tôi trèo xuống cây rồi đi về hướng ngôi nhà

Và không phải phong cảnh mà tôi từng nhìn thấy

Hàng rào màu đen đổ nát thay thế hàng rào màu trắng, bức tường đen,những bông hoa bị cháy... còn Claire bị xé thành từng mảnh

"Cl..Claire"

"...Maria"

" việc... việc này... làm sao đây"

"may quá mọi người vẫn an toàn"

" bây giờ vấn đề không phải là việc đó"

Tôi không thể nhìn vào lúc đó...tôi không thể tiếp tục che giấu nước mắc của mình khi nhìn khuôn mặt của Claire

"may quá...may..."

"huhu hức"

"hãy chăm sóc cho các chủ nhân Maria"

"Cla...Claire!!! Claire!!!!! Claire!!!!!!!!"

"..."

"ở đây không an toàn, chúng ta phải tránh đi nơi khác thôi"

"ưm anh,Maria nhanh đi thôi"

"hức hức...Claire xin lỗi cô"

Thả Claire xuống, tôi, Enoch và Hisung đã vội vàng rời khỏi nơi đó

Tôi ngồi trên lưng Enoch mà cứ ngẩn ngơ, thẩn thờ

"nghỉ một lát nhé"

Tôi lấy lại tinh thần rồi nhìn xung quanh

" ở đây ... là đâu.."

"là hướng làng Saria"

"làng Saria...?"

Tôi đã từng nghe. Nếu mà tiếp túc đi lên phía bắc ngôi làng qua khu rừng lớn thì ngôi làng Saria xuất hiện

"đi xa như vậy sao"

"phải đi xa thì những người đó không thể tìm được chúng ta"

"bây giờ chúng ta đang chạy trốn mà... haha"

Trời đã khuya. ở khu rừng rậm không có xuất hiện mùi nào, chỉ có nghe âm thanh của tiếng củi đốt

Và chúng tôi chìm vào giấc ngủ

Hầu Gái Của Sói-MIMYUMONNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ