[one-short] Call my name - Gọi tên em

631 26 4
                                    

Hôm nay là một ngày đặc biệt - ngày noel. Con phố nhỏ thân quen được trang trí màu sắc với dây kim tuyến cùng những chùm đèn xanh đỏ rực rỡ, sự ấm áp như ùa về. Người người bước đi trên phố tấp nập, tiếng cười đùa, tiếng trò chuyện xen lẫn vào nhau tạo nên cái sự ấm cúng đến lạ kì của dịp lễ giáng sinh. May mắn thay, đây lại chính là dịp để mọi người quây quần bên nhau, là dịp để những khói ấm bốc lên cao nhẹ nhàng. Nhưng hôm nay liệu rằng chỉ đơn giản là dịp lễ giáng sinh? Không, đối với cậu nhóc tóc nâu này thì không. Đã năm năm trôi qua từ sau cái vụ đá banh ở thiên hà, chàng trai ấy đã lớn lên nhưng tính cách cậu vẫn vậy. Một sự lạc quan đáng ngưỡng mộ, một sự ngây thơ như con nít đã toát lên tính cách vẫn như thế của vị "đội trưởng" trẻ. Mái tóc nâu tựa vào cửa sổ, cậu nhìn lên trời mà im lặng. Cậu đang mong cái gì đó, đang chờ cái gì đó nhưng đó là gì...?
       Hôm nay trời lạnh, trên các cửa kính đã hiện lên những vệt mờ trắng nhẹ, gió thổi chạm vào những cành cây khô không còn một chiếc lá nào, trong nhà, cậu chỉ mặc đơn thuần chiếc áo len xám ấm cùng chiếc quần jean dài trông rất giản dị. Liếc đôi mắt xám đen qua dòng người tấp nập, cậu bỗng mĩm cười. Nhìn người ta kìa, không khí lạnh, tay nắm chặt lấy tay, chắc người ta không lạnh đâu. Nhìn người ta kìa, không khí lạnh, miệng cười nói với nhau, chắc không lạnh đâu. Chàng trai trẻ vẫn lặng im mà cười nhìn dòng người qua lại ấm áp, hai cánh tay vòng qua đầu gối lạnh căm. Một mình một gian phòng trống lấp lánh ánh đèn mà lòng cậu chẳng ấm lên được tí nào. "Chú ngựa con" luôn tươi cười ngày nào vẫn lạc quan dù không có ai kia bên cạnh. Noel đến rồi, liệu ai kia sẽ đến chứ...? Tenma hít một hơi dài rồi thở ra mà phì cười, hơi ấm bóc lên cao khiến đôi mắt xám ngây thơ nhìn theo dịu dàng. Miệng cười một cách vui vẻ nhất, nhìn cậu chả khác gì môt đứa con nít đội lốt người lớn cả. Dang tay rộng ra, buông lõng người, thân hình to lớn nằm phịch xuống giường. Nhìn lên trần nhà mà vẫn nở nụ cười, liệu rằng cậu đang nhìn lên trần nhà hay là đang nhìn lên bầu trời sao của đêm lạnh hôm nay? Trong thoáng giây vừa "bắn" ngang qua đầy cậu, kí ức về người kia chợt ùa về bất tận...

*Flash back*

       Đã tốt nghiệp cấp hai cùng những thành viên mới của đội bóng, Tenma tiếp tục bước tiếp vào cấp ba để tiến thẳng đại học. Cậu chọn cho mình một ngôi trường có cả tinh thần thể thao và nhất là bóng để tiếp tục luyện tập những thao tác, kĩ năng mới. Đó là lựa chọn cực kì bình thường cho tất cả đám bạn cùng câu lạc bộ của cậu nhưng chỉ riêng một người là vẫn im lặng mà lạnh lùng rời xa cậu. Chàng trai trạc tuổi mang cái tên Tsurugi Kyosuke đã khiến cho nụ cười ai nở trên môi mà dòng lệ cứ tuôn rơi. Là một thành viên có tư duy cao, có sức công phá lớn và đã là người bạn thân nhất của đội trưởng Tenma xuyên suốt các chuyến phiêu lưu, Tsurugi đã chọn cho mình là qua nước ngoài du học. Tuy không được ở Nhật Bản nhưng cậu vẫn luôn luyện tập cũng những người bạn mới và anh trai trên đất Mĩ. Trước khi đặt chân lên máy bay, một lời hứa mang đậm nước mắt đã được tạo ra. Xách vali trên tay, nhìn xung quanh kẻ đông người lại, ánh mắt cam như lục tìm một thứ gì đó ở nơi đông người này thì bỗng từ xa, một tiếng gọi vang lên vui vẻ khiến cho cậu phát ghét. Cậu nhóc "đội trưởng" đã chạy đến chỗ chàng trai tóc xanh.
    - Tsurugi à, Tsurugi ơi, qua bên đó vui vẻ nhé!
    - Ờ... Có gì nữa không...?
    Tại sao Tsurugi lại lúng túng? Đơn giản là vì lời mà cậu đang muốn không phải là chúc đi vui vẻ mà là sự níu kéo, mà là bàn tay ấm bấu víu lấy cổ tay. Tsurugi lạnh lùng gật đầu vài cái mà mặt thì xám lại. Và đây, chính lúc này, đôi bàn tay nhỏ đã nắm lấy chiếc áo khoác tím mà run run. Tenma gục mặt xuống, đôi môi vẫn cười rất tươi dù rằng mi mắt đã ướt từ khi nào. Từng từ lạc quan trong cậu vang lên nơi nhịp đập con tim đang hướng đến, đôi môi nhỏ khẽ cong:
     - Tsurugi à... Noel về nhé... Tớ đợi...
    Rồi từ từ thả lỏng tay ra. Chàng trai tóc xanh bước đi trong lạnh lùng. Tenma là người đã khiến cậu bớt đi một chút lạnh lùng và dường như cũng là người đã trả lại sự lạnh lùng ấy cho "con sói cô độc". Như kết thúc của một bộ phim, sự im lặng bao trùm lên khoảng cách ngày một xa. Tiếng người sân bay vẫn ồn ào nhưng chẳng thể nào lọt vào tai con người đang chống chọi sự thật cả. Và rồi cứ như thế nà trải qua năm năm tẻ nhạt, năm mùa noel cô đơn vẫn đứng nơi sân chơi đợi ai đó, năm năm vô vọng vì một người. Noel tới những năm vừa rồi, trời đã lạnh dần, không biết noel năm nay sẽ thế nào...?

[IEG fanfic][one-short] Call my name-Gọi tên emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ