CHAP 1
Hai người trung niên, một người đàn ông và một người đàn bà đang quỳ dưới sàn nhà, níu áo, cầu xin những kẻ mặc đồ đen. Khuôn mặt họ rất dữ tợn, chi chít những vết sẹo đáng sợ. Họ trừng đôi mắt đục ngầu của họ, nhìn xuống phía dưới, nơi hai người trung niên đó. Cả hai đang dùng hết sức để cầu xin chúng, nhưng chẳng có một ai trong số họ động lòng cả. Một trong số chúng lên tiếng:
- Ông bà Lee, số tiền hai người nợ, giờ đã lên đến con số cao ngất ngưởng. Hai người định để chúng tôi đợi đến bao giờ đây? Ông bà mà không nhanh chóng thanh toán món nợ này, thì gia đình các người sẽ không được yên thân đâu, rõ chưa?
Giọng nói yếu ớt của người đàn bà vang lên:
- Các ông, xin các ông cho chúng tôi nốt lần này thôi. Tôi hứa sẽ trả tiền đầy đủ. Chỉ là nhà chúng tôi đang khốn khó, ông cũng biết rồi đó. Tôi xin các ông...
Bà nói một cách khẩn cầu, trên khuôn mặt ẩn hiện vài nếp nhăn, giờ đang lấm lem nước mắt. Nhưng những lời nói van xin đó cũng không có tác dụng với đám cho vay nặng lãi đó. Tên cầm đầu chúng trưng ra bộ mặt khinh khỉnh, khoanh tay nhìn lên trần nhà, mặc cho hai người trung niên yếu đuối ôm lấy ống chân hắn. Hắn buông ra một câu:
- Không có tiền, hừ, để xem tôi phá nát cái nhà tồi tàn này của hai người như thế nào nhé! Hai người sớm sẽ bị quăng ra đường ăn xin thôi!
Hắn nói xong, lập tức có hai tên đàn em tiến lên phía trước, túm lấy hai người họ, định lôi ra phía cửa. Bỗng, một cậu thanh niên dáng người nhỏ nhắn chạy ra, chặn trước hai tên côn đồ đang định lôi bố mẹ cậu đi. Cậu con trai quát lên với bọn côn đồ:
- Tôi không cho phép các người chạm vào bố mẹ tôi. Khôn hồn thì cút đi mau, không tôi gọi cảnh sát. Tránh ra, đi đi!
Những giọt nước mắt vẫn còn vương trên hai gò má bầu bĩnh của cậu. Cậu trừng lại đám người kia bằng một ánh mắt căm tức. Bọn chúng như ngạc nhiên trước sự có mặt của cậu thanh niên, nhất thời không nói gì, cũng không động đậy. Một lúc sau, tên cầm đầu phất tay một cái, hai tên đàn em kia lùi lại đằng sau hắn. Hắn nhìn ngắm cậu thanh niên một lúc nữa, rồi mở miệng nói, nhưng mắt vẫn không rời khỏi cậu ấy:
- Ông bà Lee, tôi không biết là hai người có một đứa con đấy. Hai người giấu thật kĩ. Cậu nhóc này thật dễ thương, nhìn rất được. Tôi đang nghĩ liệu hai người có bằng lòng để cho con hai người làm việc cho chúng tôi không, tiền các người nợ cũng được giảm đi chút ít, nếu cậu nhóc làm việc tốt. Thế nào, chấp nhận chứ?
- Không được, các người không được bắt con tôi đi. Nếu các người muốn, hãy để cho hai người chúng tôi đi làm việc cho các người. Ai cũng không được đưa con tôi đi. - Người đàn ông lên tiếng.
- Haha, dựa vào các người mà làm việc ư? Thế thì chúng tôi phải chịu thiệt rồi! Để cho con của ông bà đi theo chúng tôi, tiền cũng theo sức lao động của nó mà giảm xuống, thế không phải là thuận tiện nhất sao? Yên tâm, chúng tôi sẽ đối xử tử tế với cậu nhóc, đảm bảo không mất một sợi tóc. Cậu nhóc đáng yêu thế này cơ mà... - Hắn ngừng nói, đưa tay ra định chạm vào khuôn mặt còn ướt nước của cậu thanh niên.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Longfic][ChangRick][NC-17] Anh là kẻ bá đạo nhất tôi từng gặp, hừ,...!
FanfictionAuthor: Lee Hyo Young Title: Anh là kẻ bá đạo nhất tôi từng gặp, hừ…! Pairings: ChangRick (main), NAP, JoeJi,… Rating: NC - 17 Length: Longfic Category: cũng ko biết nữa, đọc đi rồi biết, HE. Note: Fic đc viết với mục đích phi lợi nhuận. Chào mọi...