Cô đã thấy anh lần đầu trong một buổi chiều nắng vàng hoe, gió nhè nhẹ thổi những chiếc lá me bay nhẹ nhàng trong không gian rồi đậu lên mái tóc anh lãng tử mơ màng. Trời ơi! Vẻ lịch lãm, phong trần của anh chả thua kém gì đại úy Yoo trong phim "Hậu duệ mặt trời" mà cô đắm say mê mẩn cả tháng nay.
Cô cuống cuồng lục trong túi, lấy ra chiếc khăn tay mà cô đã mất mấy ngày trời để thêu vào đó hình con chim và con bướm đang lồng vào nhau đắm đuối. Đó là chiếc khăn mà cô muốn rằng: khi gặp được người đàn ông trong mộng lý tưởng của mình, cô sẽ tặng nó cho anh ấy! Và giờ, đã đến lúc chiếc khăn được dùng tới...
Cô đi lướt qua mặt anh, vô tình đánh rơi chiếc khăn. Chiếc khăn chao liệng rồi hạ cánh nhẹ nhàng trên vỉa hè gạch nung ngợp lá me vàng. Đúng như kịch bản, cô nghe từ sau lưng tiếng anh gọi khẽ khàng:
- Em ơi! Rơi khăn kìa!
Cô quay lại, và thấy anh mỉm cười, toan cúi xuống nhặt cho cô chiếc khăn. Nhưng anh chỉ vừa mới gập lưng, những ngón tay anh còn chưa với tới cái khăn thì mặt anh nhăn lại đầy đau đớn...
- Trời! Anh sao vậy? - Cô cuống cuồng chạy tới hỏi han.
- Anh bị thoái hóa đốt sống đít! Cứ cúi là đau muốn chết!
- Vậy sao anh lại đứng đây một mình trong màn lá me bay và nắng hanh vàng? Anh đang làm thơ chăng?
- Không! Anh đang đứng đợi thằng bạn, nó nhờ anh phang hộ con lô tối qua, hẹn nay ra trả tiền mà chưa thấy đâu. ĐKM cái thằng này, trúng thì nó lao tới ngay, còn tạch thì nó trốn biệt cả ngày!
Nói rồi, anh ngửa mặt lên trời nhìn lá me rơi, hít một hơi dài, xong quay sang hỏi cô:
- Em có ngửi thấy trong gió mùi dưa chua, và sau đó là mùi sầu riêng thoang thoảng?
Cô gật đầu lia lịa công nhận, rồi không tiếc lời khen:
- Anh quả là chàng trai có tâm hồn ẩm thực tinh tế và cực kì nhạy cảm!
- Nhạy cảm gì đâu! - anh khiêm tốn lắc đầu - Là vì anh vừa đánh rắm mà! Anh ăn nhiều dưa chua nên rắm đương nhiên phải có mùi dưa chua thôi. Còn khi mùi rắm theo gió bay đi mất rồi, sẽ chỉ còn lại cái mùi hoi nách của anh giống như mùi sầu riêng thum thủm, nồng nàn...
Dứt lời, anh lại nhăn mặt lấy hơi, rồi tuồn ra một tràng bum bủm. Cô thấy nản quá, ngồi thừ xuống ghế đá, mắt nhìn xa, buồn mênh mang...
- Sao anh không ngồi xuống? - cô quay sang hỏi anh khi thấy anh vẫn đứng nhâng nhâng.
- Anh vừa cắt trĩ, không ngồi được vì đít vẫn còn đau! Mới sáng nay, bác sĩ kiểm tra lại vết cắt cho anh, thấy đít anh còn đỏ au, bác sĩ bảo nhìn giống như "Hậu môn mặt trời!".
Cô nhét lại chiếc khăn tay vào túi, rồi lặng lẽ quay về. Cô muốn về nhà thật nhanh, mở máy tính lập tức để xem phim, để được gặp anh Yoo đại úy của cô trong "Hậu duệ mặt trời". Anh Yoo của cô trong phim đáng yêu lắm: không phang lô, không hoi nách, không thoái hóa đốt sống đít, không bị trĩ, và không đánh rắm bum bủm toàn mùi dưa chua như cái thằng "Hậu môn mặt trời" dở hơi ấy!
-Y O U T H-