Chap 11. END (2)

6.9K 336 17
                                    

©real__tino

Chap 11. End (2)

Lúc xuống được tới hành lang của phòng cấp cứu, phía xa xa có vài y tá và Kai đang đẩy một chiếc giường nằm. Có người nằm trên đó. Khăn trắng trùm kín cả toàn bộ cơ thể. Họ không đi theo hướng phòng cấp cứu, mà đang đi sang một hướng khác. Không, không thể được. Kai đang đẩy chiếc giường đó...không lẽ là anh ấy sao? Trời ơi, cầu xin là không phải đi mà.

Cậu chạy tới chặn lại đám người vô tâm đó. Sao lại như vậy, sao họ lại không mang người đi cứu chữa?

"Cậu gì đó ơi, xin cậu tránh ra cho, chúng tôi phải đẩy nạn nhân vào nhà xác!" - cậu cô y tá nói.

"Tôi muốn xem, tôi muốn xem..." 

Cậu hất tay cô y tá, run rẩy kéo mở tấm vải trùm đã nhiểm đỏ màu máu...

Khuôn mặt kia làm cho cậu chết điếng...

Chanyeol đang nằm đó, có rất nhiều đường máu chạy ra từ khắp nơi.

"Ha...a..." - Tiếng nấc từ miệng của Baekhyun làm cho vết thương đau lòng càng thêm nứt toác - "Không. Không..."

"Mau lên, đưa anh ấy vào phòng cấp cứu đi...Mau đưa đi cấp cứu..." - Baekhyun muốn đẩy chiếc xe đi theo hướng phòng cấp cứu, nhưng bọn họ cứ một mực ngăn lại.

"Tôi rất tiếc, nhưng người này đã ngừng thở lâu rồi..."

"Không, anh ấy vẫn chưa chết. Anh ấy là chồng tôi, tôi biết mà. Sao các người lại nhẫn tâm như vậy? Người ta vẫn còn sống sao không mau đem vào cấp cứu? Các người làm vậy là giết người, các người muốn chờ khi người ta chết thật hay sao? Hu hu hu..."

Các y tá vẫn lắc đầu.

"Kai, Kai, anh giúp tôi đi, cứu anh ấy. Anh muốn tôi làm gì tôi cũng đồng ý. Cứu anh ấy đi. Xin anh mà!" - Baekhyun nước mắt giàn giụa ôm lấy cánh tay của Kai.

"Baekhyun...Tôi biết là rất khó chấp nhận, nhưng mà Chanyeol đi thật rồi...Tôi cũng không muốn." - Kai cũng khó khăn lắc đầu, đôi mắt anh cũng đỏ ủng càng làm cho cậu thêm tuyệt vọng.

"Chanyeol...anh tỉnh lại đi. Em biết anh chưa chết mà. Anh không thể bỏ em và con được. Chúng ta còn phải đặt tên cho bánh bao mà! Chanyeol..." - cậu thật sự không dám chạm vào anh. Cậu không muốn khi chạm vào anh là một cơ thể lạnh ngắt. Cậu sợ cậu sẽ không nghe được nhịp tim của anh. Cậu sợ cả hơi thở ấm áp của anh cũng không còn. Cho dù là cơ hội duy nhất, cũng cũng muốn níu giữ. 

"Hết thời gian rồi, chúng tôi phải đẩy người đi thôi, xin lỗi cậu." - Y tá nói, rồi toan đẩy chiếc giường đi.

Ban tay cậu đánh bạo run rẩy chạm nhẹ vào má anh. Lạnh ngắt.

Cả bầu trời dường như sụp đổ.

"KHÔNG!!!!!!! CHANYEOL. ANH ĐỪNG ĐI MÀ. EM YÊU ANH. ANH TỈNH LẠI ĐI, EM THA THỨ CHO ANH, ANH MUỐN GÌ EM CŨNG CHỊU. ANH ĐỪNG RỜI XA EM...HỨC HỨC" - Baekhyun ngã quỵ trên sàn nhà khóc thét. Hình ảnh chiếc giường cũng nhạt nhòe vì nước mắt mà không còn nhìn rõ được nữa.

"Hu hu. Sao lại như vậy? Sao lại thành ra như thế này? Là lỗi của em. Có phải chỉ cần lúc sáng em không đuổi anh đi, giờ này cả nhà chúng ta đã có thể vui vẻ về nhà không? Hu hu...Không có anh em và tiểu bảo bối phải làm sao bây giờ? hức hức.."

[Chanbaek] [shortfic] Có em, có cả thế giới. @real__tinoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ