Văn án:
Diệp Nhất Thế là cô gái thiếu tự tin, cô yêu một người rất xuất sắc, xuất sắc đến mức cô không dám theo đuổi. Khi tình địch chen vào, cô chỉ biết yếu đuối bỏ đi. Nhưng không ngờ người đàn ông xuất sắc đó, vạn đóa hoa vây quanh chẳng vừa mắt lấy một bông, chỉ mãi chấp nhất bóng hình một người con gái. Thực may mắn, Diệp Nhất Thế gặp được một người đàn ông như vậy. Cái cô muốn quá ít ỏi, tình yêu của anh lại quá đậm sâu.
Trích Đoạn:
“Bác sĩ, Nhất Thế cần gì?”
Nhất Thế nũng nịu nói: “Đi theo Tống An Thần, có thịt ăn.”
Một cước đá bay, “Ta hỏi là bác sĩ Tống.”
“Cởi sạch quần áo của cô ấy, thay bộ váy cưới vào.”
Nhất Thế đáng thương khóc hu hu kể khổ: “Anh đã cởi hai lần trước đó rồi.”
“…….”
Chương 1
Cuối cùng Diệp Nhất Thế vẫn trở về thành phố này, thành phố miền nam này là nơi cô sinh ra và cũng là nơi lưu lại nhiều kỷ niệm đáng nhớ của cô. Cô lưu lạc bên ngoài hết sáu năm, năm năm học y tá chính quy và một năm “lang thang”. Sau khi xuống máy bay, cô đến thẳng trại giam số bốn. Nếu không phải ba cô ra tù, cô cũng sẽ không quay trở lại nơi này. Đến nơi, nhìn xung quanh, không thấy một bóng người đi ra. Đưa tay xem đồng hồ, mới khoảng bảy giờ, không nghĩ vẫn còn sớm như vậy.
Cô buông hành lý trong tay, ngồi đợi trước cổng trại giam, ngóng nhìn vào trong. Không nhịn được vò rối mái tóc xõa dài của mình, ngáp một cái, dáng vẻ mệt mỏi chán chường. Ba cô vốn là quan chức chính phủ, bị bắt vì tham ô nên phải ngồi tù sáu năm. Năm ấy cô đang học cấp ba. Hiện tại, hồi tưởng lại không khỏi mỉm cười. Khi đó ba bị bắt, mẹ tự sát, bản thân cô làm thế nào vượt qua được tình cảnh đó? Bây giờ ngẫm nghĩ lại chính cô cũng không nhớ rõ.
“Diệp Nhất Thế!” Sau lưng đột nhiên có người gọi cô, giọng nói này……
Cô tức khắc đờ người, đứng dậy. Phía sau vang lên tiếng đóng cửa xe, còn có tiếng bước chân, từng bước từng bước vững vàng . Nhắm mắt lại, cô tuyệt không ngờ có thể gặp được cố nhân tại đây, người mà cô không muốn gặp lại nhất.
Nhất Thế xoay người, cười: “Đã lâu không gặp, Tống An Thần!”
Sáu năm, thời gian trôi qua thấm thoắt. Người đàn ông trước mặt sở hữu ánh mắt sáng ngời, trong trẻo, nước da trắng nõn đến nỗi phụ nữ cũng phải ghen tị. Ba luôn cười anh bộ dáng còn đẹp mắt hơn con gái. Khỏi phải nói, từ lúc mẫu giáo cho tới trung học, cũng vì vẻ đẹp hồng nhan họa thủy này mà không ít phiền phức tìm tới anh, thư tình bay đầy trời. Ngoài ra anh còn là học sinh ưu tú xuất sắc nhất đứng đầu danh sách tốt nghiệp. Đến giờ vẫn không đổi, người đàn ông này vẫn sở hữu làn da đẹp làm người ta giận sôi gan, dáng vẻ vẫn thanh tú như trước, tràn đầy khí chất thư sinh.
Tống An Thần nhìn cô cười, giúp cô cầm hành lý, nói: “Khoảng năm giờ sáng hôm nay bác trai đã được thả, hiện giờ đang ở nhà tôi. Tôi tới đón cậu, tôi nghĩ cậu biết, cậu đã chơi trò mất tích tròn sáu năm.”