"Không anh em gì sao?" Soonyoung ngạc nhiên hỏi, đưa tay lên lau đi nước xốt dính trên miệng trong khi ngồi ăn với Jihoon.
Người kia thì đang chọt chọt miếng đậu phụ trong bát súp to đặt giữa bàn mà hai người ăn chung. "Tớ có một thằng em họ, tên là Haneul. Nó vẫn còn bé, mới 7 tuổi thôi, nhưng ừ, cũng nghịch lắm."
"Cậu nhóc đó có vẻ thú vị đấy," Soonyoung mỉm cười toe toét trước khi chan canh vào bát cơm của mình, thổi đi cho bớt nóng và cố để khói không bay vào mặt Jihoon. Anh xúc đầy một thìa cơm, miệng há ra để thở khi nhận ra rằng thìa đó đầy và nóng đến mức nào, "Tớ rất thích lũ trẻ con mà!".
Jihoon không khỏi bật cười khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, rót nước vào cốc của Soonyoung và đưa cho anh, rồi ngồi nhìn tên này cố gắng nuốt cho trôi thức ăn, thở phào nhẹ nhõm.
"Có lẽ cậu thực sự thích chúng nên mới quyết định đi học thanh nhạc".
"Tớ chỉ muốn lũ trẻ biết học cách quý trọng và nhìn nhận âm nhạc như cách tớ vẫn làm," anh thở dài và lắc lắc đầu. "Xin lỗi, nghe có vẻ hơi ngu ngốc nhỉ?"
"Kh-không đâu..." Jihoon đáp lại. Soonyoung ngước lên và nhìn thấy vẻ mặt của Jihoon. Cậu không hề giận dỗi hay buồn bã gì cả, chỉ có sự cảm thông hiện trên khuôn mặt. "Tớ hoàn toàn hiểu mà."
Họ nhìn nhau cười bẽn lẽn rồi quay trở lại với đống đồ ăn, tiếp tục nói chuyện. Soonyoung không rõ vì sao, nhưng có vẻ Jihoon đã cởi mở hơn một chút, anh cảm thấy biết ơn vì điều này.
~*~*~*~*~*~*~
Không lâu sau thì hai anh sinh viên này bắt đầu đi chơi cùng nhau ngoài lớp thanh nhạc. Chính xác thì, Jihoon bắt gặp Soonyoung ở ngoài nhiều hơn mà trước đây cậu chẳng hề để ý. Có lẽ là vì Soonyoung không còn là một người xa lạ mà là một người quen, nhanh chóng trở thành một người bạn. Jihoon thậm chí còn mời Soonyoung đến studio sáng tác nhạc của riêng mình, đó là một niềm hân hạnh lớn bởi vì Jihoon chưa từng cho bất cứ ai, dù là những người bạn thân thiết có rất nhiều điểm chung, tiếp cận nền âm nhạc của riêng cậu.
"Cái studio của cậu tuyệt thật đó!" Soonyoung bình luận, đặt cặp sách lên cái sofa ở bên cạnh mà Jihoon coi đó là ngai vàng của chính mình, đối diện cái máy tính. Anh bắt đầu nói, thể hiện sự ngưỡng mộ đối với cái studio và cách thiết kế, nhưng lại thở dài khi anh quay lại và thấy Jihoon đã đeo headphones lên từ hồi nào rồi. Anh đành ngồi dựa xuống ghế, ngắm nhìn cậu bạn đang cực kì tập trung đến nỗi biểu hiện trên khuôn mặt cứng đơ lại, Soonyoung cảm thấy trái tim mình đang đập nhanh hơn một nhịp.
Jihoon cũng có cùng chung cảm giác đó, nhưng là ở một sự kiện khác.
Cậu được mời đi cùng Soonyoung khi anh đi dạy học ở một trường cấp hai gần đó, nơi mà em gái của Hansol, Sofia, học. Thầy-giáo-tương-lai đang đứng trên bục giảng, giảng bài trong khi các học sinh nhìn chằm chằm vào người giáo viên đang dạy chúng cách chơi đàn glockenspiel. Chúng đều hăng hái giơ tay khi Soonyoung gọi mọi người lên thử, còn Jihoon thì ngồi ở phía cuối lớp học, bật cười. Cậu không thể không ngưỡng mộ cái cách Soonyoung dạy học và cách anh chơi đùa với học sinh của mình.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Transfic][SoonHoon][SEVENTEEN] Sắc màu
FanfictionNguyên tác: I see all the colours booming their glow - by Seungsols Trans: Dừa lăn lông lốc Ship: Hoshi - Woozi / Kwon Soonyoung - Lee Jihoon Disclaimer: Toàn bộ câu chuyện thuộc về tác giả Seungsols, mình chỉ dịch lại. Xin vui lòng không mang chuyệ...