Takeru đứng đó, khuất trong chiếc bóng của cánh cửa dẫn ra vườn.
Anh chỉ là vậy thôi, một chiếc bóng, một kẻ thay thế, một giải pháp phút chót cho tất cả mọi chuyện, một thằng nhóc bị bỏ rơi bên vệ đường chỉ vì không ai cần đến.
Cũng không hẳn là vậy, Jii-san thương anh, ông sẵn sàng từ bỏ gia đình mình vì anh, một kẻ thừa thãi, một kẻ vô danh, một đứa trẻ mà chẳng ai muốn nó tồn tại.
Anh không hiểu vì sao Jii lại đưa anh về nhà trong cái đêm bão tố giăng đầy ấy. Takeru hồi đó mới bốn tuổi, nằm run rẩy ở con hẻm lạnh lẽo ẩm ướt nước mưa. Lúc ấy, anh chỉ cảm nhận được cái rét thấu xương, toàn thân ướt đẫm và đói cồn cào. Nếu anh gặp may, sẽ có người sẵn sàng bỏ tiền cho anh một bữa ăn. Nhưng chẳng ai muốn đón anh về nhà. Vào mùa đông, anh rất may mắn được một chiếc áo len. Takeru đi tới từng trại trẻ mồ côi xin cho ở lại, nhưng không ai nhận, lý do là vì không còn phòng trống, nhưng thực chất, không ai muốn anh cả. Đứa trẻ tội nghiệp ấy nhìn qua cửa sổ các tòa nhà, luôn luôn có phòng trống... cho những đứa trẻ khác. Vì vậy, Takeru quyết định sống trên phố khi mới lên ba, hi vọng rằng sẽ có ai cưu mang anh, chăm sóc anh. Và ước mơ đó cũng trở thành hiện thực sau một năm.
Takeru không hiểu ông Jii thấy gì ở anh trong đêm đó, anh quá nhỏ bé, gầy guộc. Vài năm sau, ông nói với anh rằng, ông nhìn thấy tố chất của một chiến binh trong anh hồi ấy, cái mà tộc chủ Shiba đời thứ 17, cha của Kaoru, rất ngưỡng mộ.
Và đúng là như vậy, Takeru thực sự là một chiến binh, anh lớn lên, trở thành một người đàn ông, đẹp trai, mạnh mẽ. Anh rất tự hào về bản thân, cả ông Jii cũng vậy.
Anh biết, Jii rất yêu thương anh, dù cho anh có cứng đầu như thế nào. Anh không muốn quá gần gũi với ai cho đến khi anh xác định được rằng họ sẽ ở lại bên anh. Chính vì thế, anh cứ khép mình trong suốt thời gian dài. Chỉ có một Shinkenger, mới có thể đưa anh ra khỏi chốn tối tăm ấy.
Kotoha.
Có gì đó trong cô kiếm sĩ ấy làm anh không khỏi tò mò. Anh không biết. Có lẽ cô cũng giống như anh, một người thay thế. Nhưng, sự thật là cô ấy quá ngây thơ trong sáng. Sự thật là với anh, ngày nào cô cũng là đẹp nhất. Sự thật là, cô là chính cô.
Takeru không biết, và, mặc dù anh không thừa nhận cho ai hay, nhưng không hiểu vì sao mà anh lại đem lòng yêu say đắm cô kiếm sĩ áo vàng bé nhỏ ấy.
Thế nên, anh cứ đứng đó, không bao giờ thoát khỏi chiếc bóng ấy, anh thích ở đó hơn. Vì anh sẽ không cần biết bản thân anh ở đấy. Cô cũng sẽ không biết anh vẫn luôn ở đó, dõi theo cô hằng đêm. Không ai biết cả.
Cô chơi sáo lâu hơn mọi khi. Giai điệu mà cô thường chơi, nó chậm nhưng vốn dĩ vẫn vui tươi. Nhưng lần này, nó lại thật đau buồn, cũng chậm hơn bình thường.
- Cô ấy nhận được một lá thư ngày hôm nay, rồi nhốt mình trong phòng sau khi tập luyện... Không.... không thể nào. Lẽ nào chị cô ấy đã chết? Mới một tháng trước cô ấy còn khỏe lắm mà. Mà cũng một tháng rồi, cái gì cũng có thể thay đổi. - Takeru thầm nghĩ.
Anh biết rằng, đêm nay là lúc anh sẽ thoát khỏi chiếc bóng ấy.
Và anh đã làm đúng như vậy. Anh bước tới ngồi cạnh cô trên chiếc ghế dài.
BẠN ĐANG ĐỌC
(Samurai Sentai Shinkenger) (One-shot) Hiding From The Heart
FanfictionTrans-fiction (Fanfiction dịch) Pairings: Takeru x Kotoha Nguồn: fanfiction.net "Họ đã giấu tình yêu của họ trong trái tim quá lâu..."