Thơ làm sau khi nghe nhạc
by Nguyên Sa
Trời đất bây giờ bỏ trốn đâu
Cớ sao trăng khuyết bỗng dư sầu
Chẳng có cung di mà lưu lạc
Giấc ngủ không dài vẫn thấy đau ...
Ta bỏ ta rồi, sông núi quen
Bỏ trời đất cũ chỗ nhân gian
Lần theo ngọn tóc thơm mùa cũ
Đây cánh tay nào có phải em ?
Áo rất hồng non, mây đã hồng
Lá bay như áo, lúc thu phong
Lúc em mặc áo, trăng thay áo
Em rất trăng và trăng rất trong ...
Chất ngất đời chất ngất khói sương
Hư vô nghe đã phủ cánh buồn
Cho nhau một góc thiên đường đó
Chỗ khởi đầu em, vũ trụ quen ...
Em hát cho ta khúc nhạc tình
Mai này mây nổ lúc chênh vênh
Tìm em ta có thơ tiền kiếp
Em có cung sầu giữa áo xanh ?
Tương Tư
by Nguyên Sa
Tôi đã gặp em từ bao giờ
kể từ nguyệt bạch xuống đêm khuya
kể từ gió thổi trong vừng tóc
hay lúc thu về cánh nhạn kia ?
Có phải em mang trên áo bay
hai phần gió thổi một phần mây
hay là em gói mây trong áo
rồi thở cho làn áo trắng bay ?
Có phải mùa xuân sắp sửa về
hay là gió lạnh giữa đêm khuya
hay là em chọn sai màu áo
để nắng thu vàng giữa lối đi ?
Có phải rằng tôi chưa được quen
làm sao buổi sáng đợi chờ em
hay từng hơi thở là âm nhạc
đàn xuống cung trầm, mắt nhớ thương
Buổi tối tôi ngồi nghe sao khuya
đi về bằng những ngón chân thưa
và nghe em ghé vào giấc mộng
vành nón nghiêng buồn trong gió đưa
Tôi không biết rằng lạ hay quen
chỉ biết em mang theo nghê thường
cho nên đôi mắt mờ hư ảo
cả bốn chân trời chỉ có em.
Cảm Xúc
by Hồ Dzếnh
Cô gái Việt Nam ơi!
Từ thuở sơ sinh lận đận rồi,
Tôi biết tình cô u uất lắm,
Xa nhau đành chỉ nhớ nhau thôi.