- "Á..., ví của tao...!"
- "Á..., điện thoại di động của tao! Cái Nokia tao mới mua, a...!"
- "ĐMN, còn đôi giày Nike tao mới mua nữa, đâu mất rồi?"
Những tiếng gào thét thê lương, ai oán phát ra từ phòng số 212 khu 14 ký túc xá đại học lí thường kiệt, nếu không chú ý lắng nghe, người ta còn tưởng là có một đám đang bị cưỡng gian tập thể.
Mấy người trong phòng nhìn chằm chằm vào cái ổ khóa bị cạy, khóc không ra nước mắt. Thật ra, biểu hiện của họ là bình thường, bởi vì bất cứ người nào khác gặp tình cảnh như họ thì cũng sẽ có biểu hiện giống như vậy - bị "chôm" đồ, ngay ngày khai giảng nữa chứ, càng quá đáng hơn nữa đây còn là phòng của bọn sinh viên năm nhất!
Có gì buồn bực hơn cái cảnh mới ngày đầu tiên chính thức bước chân vào đại học lại bị chôm đồ? [Chắc chỉ có cảm giác khi đọc conan mà. bị ngắt quãng ] thi đấu mới có thể so sánh được!
Mấy người khác nhanh chóng kiểm tra đồ đạc của mình, chỉ có tôi đứng ngây ngốc bên cạnh giường, hai mắt nhìn chằm chằm vào cái gối nằm, giống như là cái gối đang mọc hoa vậy!
- ek, Băng à -con bff-Đặng quỳnh anh - chua xót nói, "Hình như mày đâu có mất món gì hả?"
Tôi chậm rãi quay đầu, cái mặt nhăn nhó như muốn khóc "Không mất gì? đm, mày chỉ mất một đôi giày nhái hiệu Nike có 80k .. Còn tao... mất cái latop [máy tính xách tay] giá 5.000k đó!"
Âm thanh náo loạn của phòng 212 nhanh chóng thu hút một đám người bu lại, khi biết Tôi ngay ngày đầu tiên đi học bị “thổi” cái laptop thì có người đồng tình, có người tức giận đi tìm quản lý ký túc xá, mà người vui sướng khi thấy người khác gặp họa cũng có. Cả tầng lầu này đều là sinh viên năm nhất chưa có kinh nghiệm nên không biết phải làm thế nào, cuối cùng có người ở tầng trên - là "sinh viên lâu năm" - kêu mọi người trở về, rồi báo cảnh sát.
- ek ,này"
Ngồi trước mặt tôi là một cô gái .gọi là xấu cũng ko xấu lắm, đẹp cug ko gọi là đẹp- một sinh viên năm ba - tên là uyên̉ nhi. Vừa rồi chính cô ta gọi cho cảnh sát. Cô ta ns "
- "Tụi mày đúng là quá xui xẻo, mới vào đại học là mất đồ rồi, đã vậy còn mất đồ có giá trị lớn như vậy nữa chứ".
Tôi tay còn run run vừa bi mất cái laptop...
- "Thôi, bỏ đi. Chuyện như thế này mỗi năm xảy ra không biết bao nhiêu lần, nhất là lúc mới vừa khai giảng. Đông người thì lắm chuyện mà. Lần sau nhớ để đồ có giá trị vào tủ rồi khóa lại nghe. Còn nữa, mấy cái ổ khóa của trường phát cho thì đừng có xài, tự đi mua một cái mới đi, chỉ có 50k nhưng an toàn hơn .Tôi không biết mình đang có tâm trạng gì nữa, có lẽ là hối hận chiếm một phần thật lớn. Trong phòng này, tôi và Băng đều có laptop, nhưng mỗi lần người ta dùng xong thì bỏ vào ngăn tủ khóa lại, nhưng tôi lại ngại phiền toái nên quăng đại trên giường. Giờ thì tốt rồi, laptop của nó còn nguyên, đã mất thì phải cùng nhau mất chứ, không phải anh em cùng phòng, chung hoạn nạn sao?
5000k không phải là số tiền nhỏ, tuy nhà tôi coi như khá giả, nhưng đâu thể nào tự nhiên đưa cho tôi 5.000 để gây họa được, nếu nói cho gia đình biết ngay ngày đầu tiên đi học đã làm mất món đồ có giá trị lớn như laptop thì mẹ không mắng cho “tan xác” mới lạ.
- mày ơi, mày biết ai làm không?”
bff2 -Quỳnh anh- đang đứng nghiến răng trèo trẹo cất tiếng hỏi, tiền, cái ví đôi giầy của nó đã mất, nhưng tên trộm kia coi như có chút lương tâm, chỉ lấy tiền mặt và cái ví, phiếu ăn và CMND [chứng minh nhân dân] thì lấy ra vứt đại trên bàn. Tuy không biết hắn đã mất bao nhiêu tiền, nhưng nhìn bộ dáng hắn nghiến răng nghiến lợi thì giống như là mất hết mấy triệu vậy...
cười nói:
- “Nếu có cơ hội, ai mà không muốn bắt trộm chứ? Có thể là có người giả mạo cha mẹ sinh viên trà trộn vào hoặc là mấy tên tiếp thị. Bỏ đi, chuyện thế này năm nào cũng có, nhưng bao lâu nay có bắt được ai đâu. Coi như xui xẻo đi, mai mốt cẩn thận là được”.
Thấy mấy con này mặt mày nhăn nhó khó chịu,uyển nhi cười cười, mấy bọn em này đúng là “lính mới”, chưa hiểu chuyện. Nếu là bọn “lính cũ” thì ai mà chưa mất đồ? Kỷ lục được ghi lại là có một người trong vòng ba ngày đã mất hai cái điện thoại di động, một cái máy MP3 kèm theo một cái ví và phiếu ăn... Chuyện mất đồ đã sớm thành thói quen rồi.
- "Được rồi, chị về đây. Tụi mày cũng đừng để bụng. Có vấp ngã thì lần sau mới chú ý ,chị đi tới cửa, lại quay đầu nói:
- "Một hồi mấy đứa lên phòng chị nghe,chị cho mấy cuốn sách tham khảo, rất có ích trong thi cử đó. Tụi mày xài xong rồi thì nhớ để lại cho tụi đàn em."
- "Cảm ơn chị !"
ba người trong phòng lên tiếng cảm ơn. Uyển nhi khoát tay ý nói không cần cảm ơn, quay đầu đi chỉ để lại bóng lưng cao lớn mạnh mẽ như tòa tháp.
- "Thôi, bỏ đi. Nhã đừng buồn nữa"
Băng khuyên nhủ, tuy nó cũng mất cái di động, nhưng so với Tôi đâu có gì đáng nói, cho nên vừa nghĩ tới có người thảm hại hơn mình thì trong lòng tên đáng khinh này hết ngay buồn bực.
Băng cũng nói:
- "Đi ăn cơm đi.CMN chỉ mất đồ mà thôi. Đừng để tao biết thằng nào chôm đồ, nếu không tao chém chết nó!".
Tôi bĩu môi xem thường:
- “F..k, mày mất đồ ít nhất, đương nhiên cảm thấy thoải mái rồi. Thôi bỏ, tụi mày đi ăn đi, tao cần suy nghĩ bây giờ phải làm sao đây, có nên nói với gia đình không. Cho tao yên tĩnh một chút nghe”.
Mấy người nghe Tôi nói như vậy, cũng không nói gì, chỉ có Quỳnh anh vỗ vỗ vai tôi nói sẽ mua đồ ăn về cho tôi, sau đó mấy người đi mất.
- "ĐM, xui thiệt!"
Mọi người đi được một lúc, Tôi chau lại giường úp mặt vào vái gối khóc đem nỗi buồn của tôi tiết ra một ít, làm tôi thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
“Xin tiền mua cái khác?”
“Không cần nghĩ thì hơn. Cái laptop đó là do “khóc lóc lăn lộn” dữ lắm mới có, cha sợ mình đem laptop tới trường mục đích là chơi chứ không phải để học - thật ra mục đích của tôi đúng là như thế - hiện giờ làm mất rồi, cha không cạo đầu mình là may lắm rồi còn hy vọng gì mua cái khác?”
"Thôi bỏ, ai kêu mình xui xẻo!" Tôi trợn trắng mắt nằm trên giường, mắng tên trộm sinh con không có jj [chú nhỏ], rồi lại mắng trường quản lý kém cỏi, ai cũng có thể vào trong trường!
Tiện tay quơ lấy một quyển tạp chí, quyển tạp chí này là Tôi mua ở ga xe lửa khi đi tới đây, trong đó viết linh tinh đủ thứ. Cái quỷ gì mà nôbita đại chiến Tiểu Hồ Lô, ông Ôbama có cha nuôi là người ngoài hành tinh...
Trong lòng Tôi đang rất loạn, dù sao thì tôi mới vừa làm sinh viên đã làm mất một món đồ có giá trị cao, hiện giờ tay vẫn còn run. tôi đọc tạp chí không phải vì thần kinh vững vàng, mà là tôi muốn làm chuyện gì đó để dời sự chú ý của mình.
Đọc lướt qua vài tờ, Tôi thấy không thể bình tĩnh lại được. Lúc hắn định vứt tờ tạp chí sang một bên thì đột nhiên trong mắt xuất hiện một hàng chữ: "Đường hầm thời gian và không gian song song..."
Đề tài này hiện nay không phải là mới mẻ độc đáo gì, Tôi chú ý tới nó là bởi vì có nó có tiêu đề: "Luận toán tốt nghiệp".
luận toán cái đếch gì, ai mà không biết thì sẽ liên tưởng nghĩ ngay đến nhưg con số lẫn lộn như mớ bòng bong. Nhưng Tôi biết đầu năm nay có nhiều người ra chiêu bài thật khủng để lừa người, như ngay bên cạnh trường đại học sưu phạm tôi đang học có một cái "Lớp học tiếng Anh cấp tốc "...tiền đóng thì nhiều,mà tôi vẫn ko một chữ vào đầu,, chỉ tại bố tôi bắt đi hok...chứ tôi cũng chẳng thiết...
Đọc một lúc, phát hiện người viết bài này cũng có chút ý tứ. Vừa bắt đầu đã viết" xuyên không", nói về một người thông qua đường hầm thời gian quay về quá khứ giết bà nội của mình khi còn trẻ, vậy chuyện này có thể xảy ra hay không?
Cái gọi là giống như là gà có trước hay trứng gà có trước? Loại lý luận này quá cao siêu, căn bản là tôi ko hiủ hix hix. tôi cũng có nghe qua tiếng tăm của "xuyên không" , đó là vượt không gian về quá khứ hay tương lai, nhưng Tôi cảm thấy người này đúng là quá rảnh rỗi - mày không có chuyện gì làm nên trở về quá khứ giết bà nội của mày chơi hả?
"Khoa học gia đều là đồ điên, não úng nước.chẳng làm đk cái méo j!" tôi bực bội, vứt quyển tạp chí sang một bên. Đúng lúc này, trong đầu tôi đột nhiên hiện ra một ý tưởng, tôi bật dậy.
Đây đúng là một ý tưởng hoang đường!
Một ý nghĩ kỳ lạ!
Nếu là lúc bình thường, tôi có nghĩ tới thì cuối ̉ cũng sẽ không làm, bởi vì nó rất hoang đường,và một phần là nhát ,rất chi la nhát....và chuyên này lại còn hoang đường bởi vì nó không thể nào có thật, còn điên khùng hơn so với chuyện ông Ôbama là con nuôi của người ngoài hành tinh trong tạp chí kia nữa! Nhưng hiện giờ Tôi đang bị một căn bệnh mà người ̉ hay noí là aỏ tưởng sưc mạnh“ nên tôi thật sự thực hiện cái ý tưởng đó...
Tôi lấy một tờ giấy, sau đó cầm cây bút nước , viết vào giấy:
"Gửi con cháu của ta. Ta là Tiểu Nhã tổ tiên của các ngươi. Hiện tại theo giờ Hà Nội là 2h 12phút.....vv......mm ,năm2017 hôm nay, ta - tổ tiên của các ngươi, gặp chuyện bi thảm nhất trong đời: ngay ngày đầu tiên khai giảng đại học, ta bị trộm mất cái laptop trị giá 5.000k Nếu ngươi là con cháu của ta, vậy hãy giúp ta làm chút chuyện đi.
Nếu ở thời đại của các ngươi đã xuất hiện “Máy Thời gian” trong truyền thuyết, vậy thì gởi cho ta một cái laptop nhá. Địa chỉ: khu 14, phòng 212, đại học sưu phạm XX.........
Viết xong, Tôi thật cẩn thận xếp tờ giấy cất vào ví.
"Á....., mình bị quỷ ám rồi, nếu không đâu có làm cái chuyện kỳ quái như vậy", Tôi cười tự giễu, đứng lên định đi vào WC. Tôi vừa đứng lên thì có thứ gì đó thật cứng đập vào đầu, làm tôi lăn ra đất B-)
choáng váng.
- "̣đ..k, thằng nào mà không có đạo đức công cộng vậy,ngay cả ý thức cũng ko có?" Tôi mắng to: "Sao nhắm ngay dưới lầu mà ném... ném..."
Tôi mắng không nổi nữa, bởi vì tôi phát hiện mình đang ở trong phòng! Trên đầu của tôi ngoài trần nhà ra thì đâu có gì khác!
Ngẩng đầu nhìn trần nhà, hoàn hảo không có hư hao, không phải trần nhà bị sụp? Vậy cái quỷ gì đập xuống?
Tôi quay đầu lại, ngay dưới chân hắn xuất hiện một cái laptop màu bạc đang lẳng lặng nằm đó...
BẠN ĐANG ĐỌC
Tiểu nhã nhã.lạc vào thế giới công nghệ
Non-Fictionđến trường ngay ngày khai giảng đã bị chôm đô.và cũng vì vậy tôi bị ảo tưởng.nhưg ko ngờ laị thành sự thật....ko bit vui hay buồn nữa....