Chương 3: A, đến rồi

879 28 1
                                    

  Viên Lai Lai nhảy xuống xe không một chút do dự, gần như là trốn xuống xe, " Gặp lại sau nha!" Vừa nói vừa mở cửa xe rời đi, suy nghĩ một chút cảm thấy không đúng, quay đầu lại nói với Hình Diễn " Tốt nhất là không gặp lại nữa."

Nhìn mặt của Hình Diễn càng ngày càng đen, Viên Lai Lai chần chừ rồi đi trở lại, lo lắng không yên hiện lên nụ cười: "Giáo sư, anh là người có rất nhiều tiền, lúc nãy em vừa đụng hư một chiếc xe của anh, nhất định là anh không cần nó nữa, vậy anh cho em đi?" nói xong cô kỳ vọng nhìn hắn, đối với hắn một chiếc Ferrari cũng giống như một sợi lông trên người con trâu vậy, hắn nhất định đồng ý với cô!

Hình Diễn hừ lạnh một tiếng: " Viên Lai Lai."

" Dạ?" Hai mắt Viên Lai Lai trợn to chờ hắn nói tiếp.

" Dáng vẻ em cười rất giả tạo."

A.......

Viên Lai Lai nghe xong những lời này, đoán chắc không có được chiếc xe, không ngờ một lúc sau hắn lại nói, " Ngày mai đến phòng làm việc của anh lấy chìa khóa."

Trước mắt Viên Lai Lai có cảm giác như Dollar bay qua, đồng Euro, nhân dân tệ, cô giống như muốn lấy lòng nói thêm một câu ""Thật ra thì năm đó em thật sự không có ý gì giáo sư, sớm biết anh thích đàn ông em đã. . . . . ." Hình Diễn nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng làm cô im miệng lại, Viên Lai Lai chợt thông suốt, chuyên như vậy làm sao có thể nói ra! Trong lòng mọi người hiểu rõ là tốt rồi!

Hình Diễn chăm chú nhìn Viên Lai Lai nửa ngày, không có việc gì lại lấy di động ra, Viên Lai Lai lui về phía sau một bước " Ngày hôm qua em bị mất điện thoại, nên không có số điện thoại!" Nói giỡn, tránh hắn ba năm, tại sao có thể thất bại trong gang tấc vào lúc này!

Hình Diễn nhíu mắt lại, cười không đàng hoàng nói " Những lời nói lúc nãy của em anh đã ghi âm lại rồi, nếu ngày mai em không đến như lời nói . . . . . . ."

Viên Lai Lai giống như bị sét đánh trúng đầu, nhìn phía sau xe không chút lưu tình rời đi, đá đá chân, trong nháy mắt giày cao gót bay lên bầu trời " Đi chết đi!!!!" Ngay sau đó hét thảm một tiếng " A . . . . .!" Đúng lúc này giày cao gót rơi ngay trên đầu cô.

Trước mắt loé lên những vì sao . . . . .

Về đến nhà nằm dài lên giường, Viên Lai Lai nhắm mắt lại không muốn nhớ về chuyện năm năm về trước, nhưng những hồi ức đó giống như gấu Kaola quấn quanh người cô, năm năm trước, hắn cũng ngang ngược khó ưa như vậy . . . . . .

Trong ký túc xá, đôi mắt Viên Lai Lai nhìn chằm chằm máy tính, mặc cho Tần Diệu trở về ầm ĩ cô cũng không quan tâm.

" Viên Lai Lai, không phải chỉ thi rớt thôi sao, có cần phải như chết cha chết mẹ vậy không? Chỉ cần đi thi lại lần nữa là được chứ sao." Cuối cùng Tần Diệu không nhịn được nữa hung hăng cầm sách đánh một cái lên vai Viên Lai Lai.

Viên Lai Lai từ trong màng hình ngước lên hung hăng nhìn Tần Diệu " Cậu mới giống như chết cha chết mẹ ấy, xung quanh cậu năm dặm đều như tang chết cha chết mẹ!" Suy nghĩ một chút, vừa căm hận vừa nói " Mình đã thi rớt ba lần rồi, cái người họ Hình này chính là muốn mình không qua được!"

" Thôi đi, thái độ đi thi của cậu ba lần như một, giáo sư muốn cho cậu qua cũng khó," Tần Diệu chợt si mê nói " lần trước mình cố ý làm bài sai rất nhiều, muốn Giáo sư cho cơ hội thi lại, như vậy mình liền có cơ học thêm với giáo sư, haha, nhưng giáo sư cố tình không cho."

Viên Lai Lai khinh thường hừ một tiếng " Một đám mê trai, không phải là người ta lớn lên đẹp trai một chút, trẻ tuổi, được nhiều khen thưởng một chút, lái xe xịn một chút, gia đình giàu một chút sao? Các người mỗi ngày đi học với bộ dạng ngu xuẩn chảy nước miếng đầy mặt!"

" Đó mà là một chút sao? Hai mươi lăm tuổi đã là Phó Giáo Sư, mỗi năm có thể cầm hai mươi giải thưởng quốc tế, chạy xe thể thao số lượng giới hạn, xí nghiệp gia đình là đứng số một toàn quốc, ở trong mắt cậu chỉ là một chút ít sao?!"Ngón tay út của Tần Diệu hận không được đâm mù mắt Viên Lai Lai, vừa nhắc tới người đàn ông thì lại muốn cùng Viên Lai Lai trở mặt thành thù.

Viên Lai Lai mất kiên nhẫn phất tay một cái "Đứng ở đó mà lộ vẻ háo sắc đi, đừng cản trở mình chơi game!"

Tần Diệu bước tới " Phập" một tiếng màn hình máy tính bị đóng lại " Viên Lai Lai nếu cậu không tiến bộ lên một chút, cậu vĩnh viễn sẽ không qua được cuộc thi!" Trong Ký túc xá ai cũng biết Viên Lai Lai sẽ chơi game khi tâm trạng không tốt, chính là ở trong mắt các cô cái này không tốt cho sức khoẻ, không tích cực, cô phải sửa lại thói quen này của Viên Lai Lai! " Cậu không qua cuộc thi này, sẽ không được đề cử đi Canada học nghiên cứu, hiện tại trong lớp chúng ta chỉ có cậu là bị loại ra khỏi danh sách, cậu còn không tranh thủ nghĩ biện pháp, cậu không phải là vẫn muốn đi Canada sao?!"

Viên Lai Lai nhìn Tần Diệu một cách bất đắc dĩ " Cậu đi cua hắn làm bạn trai rồi trực tiếp bảo hắn cho mình đạt yêu cầu là cách tốt nhất, còn nếu làm không được," đẩy tay Tần Diệu ra " Xin lỗi, lúc này mình muốn chơi game!"

" Viên Lai Lai!" Tần Diệu " Pằng" một cái, lại chụp trên đầu của cô " Cậu nghĩ! Anh ta là một giáo sư tính khí tốt, cực kỳ có kiên nhẫn, luôn suy nghĩ điều tốt nhất cho học sinh, tất cả mọi người đều có tư cách được cử đi học tại sao chỉ có mình cậu không có?"

Mắt Viên Lai Lai trợn trắng " Không biết, có thể kiếp trước mình cướp vợ anh ta!"

Tần Diệu lại ký đầu cô một cái " Viên Lai Lai, cậu có thể suy nghĩ nghiêm túc một tí sao! Sao cậu không chịu nhớ lại hai người đã từng là thanh mai trúc mã, vì muốn sự chú ý của cậu, nói không chừng . . . . ."

Mắt của Viên Lai Lai trợn trắng, tình cảm cô ấy phân tích nửa ngày cho ra kết luận buồn nôn như vậy?

Một phút sau Tần Diệu nói một câu không ai ngờ " nghe nói anh ta thích sạch sẽ nghiêm trọng, chỉ cần đụng đến trên người phụ nữ thì nôn mữa không ngừng, lấy bản lãnh đùa giỡn đàn ông của cậu đem anh ta đùa giỡn một phen, khiến anh ta chịu không nổi, anh ta tự nhiên sẽ cho cậu đạt yêu cầu!"

Cằm Viên Lai Lai muốn rơi xuống đất " Mình đi đùa giỡn anh ta? Nếu anh ta báo với hiệu trưởng, thì lúc đó bằng tốt nghiệp mình cũng không lấy được!" Cô ngu đến mức đó sao?

Tần Diệu lại đánh thêm cái nữa " Viên Lai Lai bình thường cậu là một người rất thông minh, thế nào đến thời điểm mấu chốt lại ngu ngốc như vậy! Có bao nhiêu nữ sinh làm phiền anh ta xin số điện thoại, giở trò với anh ta, anh ta không nói qua một câu, trước tiên cậu có thể thử rồi nhìn thái độ của anh ta xong mới quyết định có đùa giỡn anh ta hay không!"

" A . . . . ." Trong đầu Viên Lai Lai thoáng qua ánh sáng màu đỏ, một câu nói thức tỉnh người trong mộng, đùa giỡn đàn ông là nghề của cô, như thế nào gặp phải người đẹp trai lại quên mất sở trường của mình, tát vuốt ve mặt Tần Diệu rồi tới lượt tay " lại đánh sẽ thành ngu ngốc đấy!"

"Cậu vốn là đồ ngu ngốc mà!"

" Cút!"

Ngày thứ hai, hai người sôi nổi bắt đầu kế hoạch, đến buổi trưa Tần Diệu chịu không được Viên Lai Lai ngủ trong chăn phát ra âm thanh giống như heo, chết sống kéo cô từ trong chăn ra ngoài, cho cô năm phút để đánh răng rữa mặt sau đó đi ra đường phố náo nhiệt.

Ở trên đường phố, hai mắt Viên Lai Lai toả sáng, lôi kéo Tần Diệu bước nhanh về phía trước, chuyên đi phương hướng có trai đẹp, dọc theo đường đi đụng không ít ngực tai đẹp, mỗi lần người ta muốn nổi giận, thấy bộ dáng đáng thương Tần Diệu thì bỏ qua, một đường đi hai người chiếm rất nhiều tiện nghi của trai đẹp.

" Diệu Diệu, mình nhìn thấy anh ta, chút nữa cậu có thể giả bộ dáng vẻ này ! Khoé miệng Viên Lai Lai không tự chủ nhếch lên cười, chân đi như bay, nhìn anh chàng đẹp trai muốn vào trung tam thương mại cách đó không xa.

Tần Diệu không dao động nhìn theo ánh mắt Viên Lai Lai cuối cùng ánh mắt sáng rỡ, giọng điệu cũng hưng phấn "Haha, cậu nhìn tốt lắm, mình nhất định sẽ không giành với cậu." Lời nói còn chưa hết, bị người đi phía trước kéo một cái: " Chậm một chút, chậm một chút, bà cô của tôi!"

Phanh!

Thông minh, đụng trúng, còn là lồng ngực.

Tần Diệu suýt nữa bay lên rồi, thật hạnh phúc, thật hạnh phúc, đàn ông như vậy cuối cùng cũng bị cô nhúng chàm rồi, cô muốn ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, nói một câu " Tôi Hồ Hán Tam đã trở lại!"

Hình Diễn nhìn hai nữ sinh trước mặt, nhìn lại đôi tay móng vuốt sói chụp vào trong ngực mình, cau mày thật chặt, sắc mặt tái nhợt một chút so với trước, đáy mắt thoáng qua một tia chán ghét,lui về sau một bước, hắn đang hết sức muốn rời đi cánh tay lại bị bắt trở lại lần nữa.

"Này!" Viên lai Lai thấy hắn rời đi có chút nóng nảy, nắm chặt cánh tay của hắn, còn chưa có đùa giỡn đủ đâu, làm sao có thể cho hắn đi dễ dàng như vậy? Chỉ là sau khi cô nhìn kỹ vẻ mặt của hắn cô kết luận: khẳng định là hắn không nhận ra hai cô. Thứ nhất họ cũng không đi học, thứ hai là quan hệ của Hình Diễn và học sinh không thân thiết, hết giờ học là lập tức biến mất không thấy, không biết họ cũng là điều đương nhiên.

Hình Diễn rút tay lại "Các cô, xin hỏi có chuyện gì không?"

Thấy hắn lễ phép như vậy, Trong lúc nhất thời Viên Lai Lai không biết nói gì, lúc lâu mới nói lắp bắp: " Thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ là anh đụng trúng tôi, không lẽ không nói tiếng nào bỏ đi dù gì cũng phải xin lỗi chúng tôi, hoặc là mời chúng tôi ăn cơm để an ủi linh hồn bị thương!"

Hình Diễn nhíu mày, kiên nhẫn chịu đựng cả người khó chịu nói " Vừa rồi rõ ràng hai người các cô đụng tôi, tại sao có thể nói là tôi đụng trúng các cô?"

" Haha" Viên lai Lai đề cao giọng nói " Mắt em gái tôi có vấn đề không nhìn thấy đường anh cũng bị như thế sao? Rõ ràng thấy chúng tôi đi tới phía này, anh lại còn không nhường đường ? Bây giờ lại còn muốn đổ thừa chúng tôi là người không đúng sao?"

Mắt hoa đào Hình Diễn sửng sốt quét lên người Tần Diệu, người mù? Mắt còn có thể nhấp nháy ánh sáng nhìn hắn? Hắn cảm thấy hắn là người mù mới đúng!

" Cô muốn bao nhiêu?" Hình Diễn miễn cưỡng mở miệng, không muốn so đo cùng họ.

Cái gì? Muốn bao nhiêu? Chiếm tiện nghi trai đẹp còn có tiền để xài? Cười giả tạo "Ha ha, đối với những người giàu có như anh mà nói có thể tuỳ tiện bồi thường một ít tổn thất về tinh thần và thể xác là được, không cần quá nhiều."

Hình Diễn lấy ví tiền ra đưa cho Viên Lai Lai vài tờ tiền mặt. " Nếu như không còn chuyện gì nữa tôi đi."

Lúc đầu Viên Lai Lai cười tươi như hoa, đang muốn nói cùng hắn đi vui vẻ, ai ngờ cuối đầu nhìn xuống như sét đánh trúng đầu, có lộn hay không, mười tệ!!!!

Chết tiệt! Hắn còn dám làm cho cô tức như vậy!!

Đang muốn đem tức giận của mình trút ra ngoài, Hình Diễn quay đầu nháy mắt với an ninh, lập tức có ba bốn an ninh chạy đến hướng này, như hung thần ác sát nhìn chằm chằm Viên Lai Lai cùng Tần Diệu nói: "Hình thiếu, cần giúp một tay sao?"

Tần Diệu thấy mọi chuyện không ổn, khẽ lôi kéo Viên Lai Lai, làm bộ choáng váng, tựa đầu vào vai Viên Lai Lai " Chị, vừa lúc nãy đụng trúng chóng mặt quá chúng ta về nhà thôi!"

Viên Lai Lai lấy can đảm nói nhỏ " Cứ đi như vậy chẳng chẳng phải rất mất mặt sao? Viên Lai Lai này lúc nào làm chuyện mất mặt như vậy?"

" Ai da, ai da, chị hai, tôi thì không được, không được chúng ta đi nhanh thôi!" nói xong choáng váng dựa vào người Viên Lai Lai.

Bốn người an ninh hung tợn quái dị nhìn hai người, một người trong số đó nói: "Hai người các cô, cô hãy đưa cô này đi bệnh viện, nhớ nhất định phải kiểm tra " toàn thân" cho cô ấy, coi cô ấy có bị đụng sinh bệnh gì, nhất là mắt, phải để bác sĩ khám xem cho cô ấy có bị đụng mù mắt !"

Tần Diệu người đang mềm xuống chợt đứng thẳng lên nói " Chị, em mò đường về nhà trước, chị trở về sớm một chút!" Nói xong nhanh như chớp hướng phía trong đám người chạy đi, gặp người thì tránh né rất nhanh, không có chỗ nào giống người mù cả!  

Thú Nam và Tiểu Bạch - Ngũ Canh VũNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ