Tuổi thơ dữ dội

41 4 5
                                    

Hai tôi với Anh là bạn nối khố từ nhỏ, nhà cũng nằm sát vách nhau, tính ra cũng hơn mấy chục năm rồi. Nghe tía nói, từ lúc đất nước còn chìm trong mảng tối âm u của thời bao cấp, tía má Anh từ Bắc vô Nam rồi xuôi theo con thuyền cuộc đời, đặt chân đến chốn duyên nợ này, tự lực cánh sinh mà tạo dựng cuộc sống mới. Thời gian dần trôi, dưới sự biến thiên của dòng chảy cuộc đời, tre già măng mọc, bao lớp thế hệ trẻ ra đời trên mảnh đất nghèonày, cứ thế bươn chải với miền quê sông nước, với cánh cò trắng dập dìu mỗi sớm mai trên những cánh đồng trải dài một màu xanh tít tắp rồi làm nên diện mạo yên bình như hôm nay.

Tết Đoan Ngọ, Hai tôi xin nghỉ hai ngày phép năm về quê thăm tía má. Nhìn Hai có vẻ hí hửng lắm, hết ngắm chỗ này lại nghía sang chỗ khác, chốc chốc lại nhìn đồng hồ rồi cười mỉm một mình. Cơm nước buổi trưa xong xuôi, tôi lén đi theo Hai đến mé sông. Lén lén lút lút một chặp, rốt cuộc tôi cũng biết được nguyên do. Hóa ra, lần này Hai về nhà là để xin phép tía má qua nhà dặm ngõ chị Lụa con bác Năm đầu xóm. Nghe tin này, tim tôi không dưng bỗng nhói lên vài cái, mắt không tự chủ được lại hướng về hàng rào bông bụp đỏ ối sát bên nhà. Nhủ thầm, không biết Anh đã hay tin này hay chưa?

Ngẫm lại, lại thấy buồn. Chẳng phải hai ảnh là bạn chí cốt sao? Người ta nói rằng, kiếp này được làm bạn của nhau, hẳn là kiếp trước đã cùng tu chung một đoạn đường dài. Mà đã là chí cốt của nhau, hẳn là phải có chung những sở thích nào đấy. Ví dụ như, Hai tôi từ nhỏ đã thích đánh nhau hơn đánh banh, mà Anh cũng thế; ví dụ như, Hai tôi từ nhỏ đã ghét cay ghét đắng món chè kê xúc bánh tráng má hay cúng ngày rằm, hiển nhiên, Anh cũng vậy. Còn có rất nhiều tật xấu mà Hai tôi mắc phải, cũng chẳng biết là vô tình hay hữu ý mà Anh cũng y chang. Chỉ là, dẫu cho sở thích hay chí hướng có giống nhau đến thế nào đi chăng nữa, hai người vẫn là hai cá thể hoàn toàn khác nhau. Như vậy, liệu việc cùng thích một người có được tính là điều hiển nhiên hay không? Tôi chẳng biết, mà cũng chẳng dám đi hỏi Anh. Đơn phương một người, liệu mấy ai có đủ can đảm để đi tìm đáp án?

Gió lùa qua bụi tre đầu ngõ, nghe âm thanh rì rào khe khẽ. Tôi đứng lặng yên giữa trưa hè, vươn tay nắm từng vạt nắng hắt từ những lỗ nhỏ li ti trên mái hiên, để mặc lòng xáo động. Bên ngoài rực rỡ như vậy, sao lòng tôi lại trống trải đến thế?

Buổi tối mùa hè nóng nực, tía mắc võng nằm hóng gió, tôi ngồi trên sạp sửa soạn ấm tách chuẩn bị pha trà hoa cúc cho tía. Một chặp, tía gọi Hai ra ngồi cùng, tức cảnh sinh tình ngâm vài câu thơ rồi bỗng kể chuyện chúng tôi lúc nhỏ. Tía nói, đi hết cái xóm này cũng không đào đâu ra được hai thằng nào nổi tiếng hơn hai ảnh. Lúc mới nghe, Hai tôi lấy làm khoái chí lắm, còn vỗ đùi đen đét tự khen mình giỏi, xém chút nữa thôi là té chổng vó từ sạp gỗ xuống. Nghe một chặp mới ngộ ra, hóa ra là nổi tiếng về mức độ quậy phá và lười chảy ra nước. Tôi nghe tía kể mà cười trẹo cả miệng, còn không quên vừa đấm lưng cho tía, vừa đá xoáy thêm mấy câu góp lửa thêm vui! Hai giận quá hóa thẹn, cà khịa lại tía mấy câu rồi chuồn mất, còn không quên đá mắt với tôi mấy cái làm tin, “Tao sang tìm thằng Hoàng!”. Nhìn cái dáng dong dỏng cao của Hai dần khuất sau giậu mùng tơi má mới tỉa đầu ngõ, những kỷ niệm thuở ấu thơ bỗng như cơn sóng nước uồn uồn kéo tới, từng vòng, từng vòng lăn tròn đều đặn, sau đó lớn dần rồi lan ra mãi đến tận cùng…

 [Truyện ngắn] Có một mùa hoa cải trong timNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ