Cận trưởng thành - Những nốt rung động đầu đời

12 0 0
                                    

Hai nhà chúng tôi vẫn thân thiết như thế – cháo rau ba bữa, tối lửa tắt đèn có nhau. Từ lúc xây lại nhà mới, má có trồng cải sau vườn, cải này cho heo chứ chẳng phải cho người, nên đến mùa cứ thi nhau trổ hoa vàng, rực rỡ khắp một khoảng đất rộng. Mà Hai với Anh, cùng lúc đó lại bày thêm mấy trò tinh nghịch mới, mặc dầu hai ảnh đã lớn tồng ngồng hơn mười lăm tuổi đầu, còn tôi chỉ mới mười hai tuổi.

Trời tháng mười, gió thổi tới mang theo hơi nước từ cửa sông thổi lên, hoa cải nở rộ một màu vàng báo hiệu lũ heo nái trong chuồng lại có thêm bữa ăn dặm ngon lành. Đi học về, tôi liền vất cặp lên bàn, chạy ù ra sau vườn bám đuôi theo hai ông anh đi đào dế. Đào tới sáu giờ chiều mà chỉ được nhúm dế mèn ốm tong teo như Hai già nhà tôi, chắc chỉ đủ nhét kẻ răng của hai gã lớn (tôi thì bị cho ra rìa chắc luôn!). Sáu giờ ba mươi má về, cầm roi mây đứng thù lù ngay cửa bếp. Ba đứa mặt cắt không còn giọt máu, líu ríu dắt nhau vô nhà, vòng tay trước ngực, mặt cúi gằm xuống đất không dám ngẩng đầu lên. Cắn răng nghe má vút mấy roi thật mạnh vào chân ba đứa một lần. Anh nắm chặt tay tôi, bắp chân hằn mấy dấu đỏ, mồ hôi rịn ra hai bên thái dương, cười cười.

- Không đau, anh đỡ hết cho em!

Tôi mếu máo, một tay túm lấy vạt áo Anh, tay kia quẹt nước mắt. Không đau mới lạ đó!

- Mèn ơi, lại khóc nhè rồi!

Từng hàng cải vàng nghiêng mình theo gió, chốc chốc lại phát ra tiếng lào xào lạc xạc. Chúng nó đang cười ba đứa tôi, chắc luôn!

***

Năm tôi học lớp Bảy, cái xóm nhỏ dạo ấy tự dưng thịnh lên cái mốt coi bói. Cả xóm, từ trên xuống dưới nháo nhác rỉ tai nhau đi xem gia sự rồi vận mạng, thêm khoản tình duyên với công danh nữa là xứng lứa vừa tầm nhau. Mà đúng thời điểm ấy, gió không biết thổi theo chiều nào, tự dưng đám heo nái nhà tôi lăn đùng ra chết, chết một lần đi luôn tám con. Má tôi lo đến vàng chạch hai mắt, môi khô khốc không thèm uống ăn gì. Hai ba ngày sau, theo mách miệng của dì Út, má bèn đi lên xóm trên coi một quẻ. Tối hôm ấy, trời đương mưa như trút nước ngoài đường, cả con hẻm chìm sâu vào một màu tối đen như mực, má với dì Út tất tả đội mưa mà đi. Tầm tám giờ hơn, tự dưng nhà tôi có thêm hai người nữa. Tôi, Hai với Anh đang chơi đánh bài quẹt nhọ nồi cũng bị đuổi khỏi phòng khách, vô nhà trong mặc quần áo dài tay. Tôi lén đưa mắt nhìn ra, thấy tía má vừa quỳ vừa chắp tay trước một người đàn bà, run rẩy để bà ta chỉa ba cây hương xoay vòng trên đầu. Nghe Hai nói, bà đó là cô Bảy coi bói xóm trên, cực kỳ linh luôn. Bà ta mặc một bộ đồ vừa quái dị vừa hầm hố, vừa lẩm bẩm vừa nhảy đông đổng như mấy con khỉ đang làm xiếc. Cuối cùng tôi mới biết, hóa ra đó được gọi là lên đồng. Một lúc sau, bà đồng đó bắt hai anh em tôi ra quỳ trước mặt bả, dữ tợn trừng mắt nhìn tôi rồi cười ha hả, nói một tràng tiếng quái gở. Tôi giật thót tim, mặt xanh lè như tàu lá chuối, run run chắp tay, gật đầu như bửa củi mà không biết bà đồng đó nói cái gì. Anh đứng trong góc phòng, mặt cũng xanh lè không khác gì hai anh em tôi.

Đúng mười hai giờ, gió thổi ào ào sau vườn, mưa vẫn chưa ngớt, từng đợt đập ào ào lên mấy tán lá. Ba đứa tôi trùm chăn, chỉ ló mỗi cái đầu nhòm qua cái lỗ thông gió. Bà đồng tay cầm một cái chuông, chốc chốc lại phát ra tiếng leng keng nghe rợn tóc gáy, vẻ mặt nghiêm trọng đứng lẩm bẩm phương hướng gì đó. Lát sau, tía má tôi khệ nệ bưng một mâm hoa quả, nhang đèn, gạo muối đầy đủ đặt lên cái bàn phía trước chuồng heo. Lũ heo bị đánh thức, lập tức chạy nháo nhào, rống lên éc éc như bị người ta thọc huyết. Mưa mỗi lúc một lớn hơn, màn nước dày đặc xiêng vẹo theo hướng gió, táp thẳng vô năm người đang đứng trong vườn.

- Bà đó làm gì ghê quá vậy Hai? – Tôi túm chặt cái chăn, tay kia khều khều tay Hai.

- Làm phép!

Tôi giật mình quay lại, lại nhìn cái tay mình đang nắm lấy tay Anh. Ơ, nhầm à? Liếc mắt sang góc kia, thấy gã Hai già nằm ngủ chèo queo từ đời nảo đời nao rồi. Khóe miệng tôi giần giật, tướng ngủ gì mà xấu thảm họa vậy không biết nữa!

-         Sao anh chưa về nhà? – Cũng mười hai giờ hơn rồi còn gì.

-        Anh định về, nhưng thằng Long ngủ rồi, nên thôi… – Anh búng mấy cái vào trán tôi, cười hề hề.

-        Dì Hà không gọi anh về ạ? Nhà em nhiều muỗi lắm đấy nhé! – Tôi xoa xoa cái trán, chỉ chỉ mấy con muỗi bự chà bá đang nhàn nhã bay lượn trên trần nhà.

-        Anh về rồi em có dám coi nữa không?

-        Đương nhiên là… không rồi! Hì hì! – Tôi ôm lấy cánh tay Anh, giở trò nhõng nhẽo cố hữu.

Anh cười hiền, chỉ chỉ ra ngoài, “Xem tiếp đi! Lớn một chút, có khi lại không còn cần anh xem cùng!”.

Cứ thế, hai đứa rình mò bà đồng làm phép ở chuồng heo suốt đêm, cuối cùng lăn đùng ra ngủ tự lúc nào chẳng rõ. Trong ký ức, buổi tối ngày mưa năm ấy, ba đứa tôi cùng nằm chung trên giường, cùng đắp chung chăn, lẳng lặng nghe tiếng mưa lào rào xen lẫn tiếng khấn vái khó hiểu, cùng trải qua quãng đường tuổi thơ đáng nhớ – quãng đường cận trưởng thành êm dịu như giấc mơ…

 [Truyện ngắn] Có một mùa hoa cải trong timNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ