Chương 1:

26.6K 224 7
                                    

Thừa Hương điện, một nữ tử dung nhan thanh tú thoát tục ngẩn người trong gương có dung nhan uyển chuyển, hàm xúc. Nàng đứng trước khung cửa sổ, nhìn mấy cây bồ đề trong viện. Đôi mi thanh tú của nữ tử trong gương nhíu lại, nhìn nàng lúc này tựa như một đoá hoa tươi, lặng lẽ nở rộ bên cửa sổ.


Mái tóc đen dài của nàng được vấn theo kiểu linh xà kế hoa lệ, trên đầu cài một cây trâm Phượng ngậm ngọc (hàm châu Phượng Thoa). Bởi vì đang là đầu hạ, trên người nàng chỉ mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, cùng quần lụa mỏng màu trắng. Trên mặt không trang điểm, một chút trang sức dư thừa cũng không có, nhưng dung nhan lại càng thêm thanh nhã. Nữ tử nhìn bóng mình trong gương rồi mỉm cười, ngay cả trong lúc cười, cả người vẫn không mất vẻ cao quý, nghiêm cẩn, lộ ra vài phần thanh tao của một người đã nhiều năm đứng ở địa vị cao.

Nữ tử này tên là Diệp Huyên, tháng ba vừa rồi đã tròn hai mươi lăm tuổi. Đối với một nữ nhân mà nói, đây đúng là thời kỳ xinh đẹp rực rỡ như một đóa hoa nở rộ, nét ngây ngô thời thiếu nữ được rút đi, lộ ra vẻ quyến rũ động lòng người như trái anh đào chín mọng chọc người đến hái.

Tuy rằng xinh đẹp như vậy, nhưng lại không có nam nhân đến thưởng thức. Không phải là bọn họ không hiểu, mà là bọn hắn không dám.

Bởi vì người đang đứng trước gương chính là Thái hậu đương triều nước Đại Dận. Từ năm mười lăm tuổi nàng đã vào cung, trải qua mưa gió bốn phương, phế lập hai đời hoàng đế, rồi một tay nâng đỡ một vị hoàng tử khác lên đế vị. Tuy chỉ mới hai lăm tuổi, nhưng nữ nhân này đã có được quyền thế ngập trời, đủ để cho nam nhân trong thiên hạ phải quỳ bái nàng, không dám xúc phạm sự sắc sảo này.

"Thái hậu." Giọng nữ kính cẩn vang lên đánh gãy sự trầm tư của Diệp Huyên, nàng hơi hơi quay đầu, cung tì tầm mắt cúi thấp xuống, "Quan gia đến."

Diệp Huyên còn chưa trả lời, đã thấy một bóng dáng thon dài, cao ngất đi đến. Tiêu Diệp chỉ mới hai mươi hai tuổi, nhưng trời sinh tuấn mỹ phong lưu. Nhất là đôi mắt đào hoa hơi nhếch lên kia, lúc nhìn xung quanh, không biết đã quyến rũ biết bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ đang hoài xuân.

"Cửu lang tới rồi." Diệp Huyên thuận thế ngồi xuống bên bàn thấp, nàng chỉ vào đĩa hạt sen trên bàn, "Hương vị hạt sen năm nay không tệ, con nếm thử đi."

Hoàng đế là ấu tử của Cảnh Tông, đứng hàng thứ chín trong đám huynh đệ, người cũ trong cung đều gọi hắn là Cửu lang. Hắn hiển nhiên là vô cùng thân thiết với thái hậu, lập tức ngồi xuống đối diện với Diệp Huyên, cầm lên một hạt sen cười nói: "Ngày hôm qua, triều chính bận rộn, không thể đến vấn an nương nương, hôm nay vốn là đến xin người khoan dung, không nghĩ lại thành ra được thưởng."

Nội quan bên người hắn tên Cao Thành Phúc đứng một bên thức thời nói: "Cũng là thái hậu yêu thương quan gia, đây là hạt sen mới tấn cống hôm nay, sợ là Thái hậu vẫn chưa kịp thưởng thức đâu."

Tính khí Tiêu Diệp tốt, nên cung tì, nội quan hai điện Lân Đức và Thừa Hương thường cùng hắn tán gẫu. Diệp Huyên ngồi một bên lẳng lặng nghe hắn kể vài chuyện thú vị trên triều, Cao Thành Phú bồi thêm vài câu chọc cười, cả điện Thừa Hương đều thoải mái, vui vẻ.

Không ai dám nói đương kim thánh thượng không hiếu thuận, hễ có thời gian rảnh rỗi, mỗi ngày đều đến điện Thừa Hương vấn an thái hậu. Cặp mẫu tử chí tôn này của Đại Dận không có liên hệ huyết thống, thêm vào đó thái hậu trẻ tuổi, đương kim thánh thượng lại đăng cơ lúc còn thiếu niên, nghiễm nhiên tạo thành cục diện mẫu hậu nắm quyền, lại bởi vì quan hệ giữa hai cung hết sức hòa thuận mà tiêu trừ cục diện triều đình phân tranh .

Thái hậu có xuất thân cao quý, thủ đoạn chính trị cũng không tầm thường. Lúc trước không biết có bao nhiêu đại thần ngày ngày thấp thỏm, lo thái hậu không chịu buông quyền. Lại không ai ngờ được khi kim thượng vừa cập quan, thái hậu liền chủ động trao trả triều chính, lui về hậu cung, mà khi đó Tiêu Diệp chỉ mới đăng cơ nửa năm.

Một nữ tử trí tuệ, lại hiểu lý lẽ như vậy khiến nàng rất được lòng người, mặc kệ là thủ đoạn lôi đình của nàng trong loạn ngũ vương, hay là quyết tâm tàn nhẫn trong lần phế cung, đều thể hiện rõ chỉ có người có tài năng chính trị kinh người như Diệp Huyên mới có thể. Tuy nàng vào cung đã mười năm, đến nay vẫn không có con, nhưng địa vị tôn quý này không một ai có thể lay động được.

Tuy Diệp Huyên chỉ lớn hơn Tiêu Diệp ba tuổi, thực tế lại giống tỷ đệ hơn, nhưng trong mắt mọi người, hai người bọn họ vẫn là bộ dạng mẫu từ tử hiếu, bởi vì Diệp Huyên đã từng dưỡng dục Tiêu Diệp, cho nên tình cảm của Tiêu Diệp đối với người mẫu thân trên danh nghĩa này có rất thâm hậu. Nhưng theo cảm giác của Diệp Huyên, Tiêu Diệp đối với bản thân cũng không phải là sự thân thiết như người thân.

Không biết bắt đầu từ khi nào, nàng đã nhìn không thấu nam nhân này. Lúc Diệp Huyên mới vào cung, khi đó Tiêu Diệp mới chỉ là một đứa nhỏ mười hai tuổi. Hắn trầm mặc ít lời lại nhu thuận khiến người ta đau lòng. Diệp Huyên đối đã với hắn như đệ đệ ruột thịt, che chở hắn thoát khỏi vô số đả kích ngấm ngầm hay công khai trong hậu cung biếm ảo khôn lường này.

Lúc đầu, hắn kháng cự Diệp Huyên, tuy Tiêu Diệp không biểu hiện ra ngoài, nhưng Diệp Huyên là người thông minh, tự nhiên hiểu rõ đứa nhỏ này đối với mình vẫn không buông lỏng cảnh giác. Nhưng dần dần hắn bắt đầu thân cận Diệp Huyên.

Đại khái Diệp Huyên không thể nào nghĩ tới sẽ có một ngày như bây giờ, lúc nàng vẫn chưa sinh ra phần tình cảm khiến bản thân thống khổ này với Tiêu Diệp, thì Tiêu Diệp đã quá ỷ lại nàng. Diệp Huyên còn nhớ rõ Tiêu Diệp luôn cầm lấy vạt áo nàng, hắn không thường nói chuyện, lúc Diệp Huyên xoa đầu hắn, hắn sẽ lộ ra một nụ cười mềm mại, ấm áp.

Nhận thấy Diệp Huyên thất thần, Tiêu Diệp hơi lớn tiếng: "Nương nương?" Thanh âm nam nhân trầm thấp dễ nghe, âm điệu mang chút nghi hoặc giống như một lưỡi câu nhỏ, khiến tâm Diệp Huyên nhảy dựng.

"Sắc mặt nương nương có chút không tốt." Tiêu Diệp vươn tay, đem ly trà trong tay Diệp Huyên đặt xuống bàn. Nước trà sánh ra ngoài đổ lên tay Diệp Huyên, hắn lấy khăn lụa, cẩn thận giúp Diệp Huyên lau sạch. Ngón tay thon dài xẹt qua mu bàn tay Diệp Huyên, đầu ngón tay có một vết chai mỏng, cảm giác thô ráp lại nóng rực khiến trên mu bàn tay Diệp Huyên cảm thấy một trận tê dại.

Cảm giác mặt mình bắt đầu nóng, Diệp Huyên xấu hổ, nhưng trên mặt vẫn không có một tia khác thường, chỉ thản nhiên nói: "Ta hơi mệt."

Tiêu Diệp rất biết điều: "Đã vậy, nương nương nghỉ ngơi cho khoẻ, ngày mai nhi thần lại sang vấn an người."

Bước đi của hắn vừa tao nhã vừa thong dong không ó chút gì lưu luyến. Diệp Huyên nhìn theo bóng lưng hắn, tinh thần ảo não, thầm trách mình vô sỉ. CMN. Đây là nhi tử, nhi tử của ngươi đó, biết chưa? Sao ngươi có thể có những ý nghĩ trái với luân thường đạo lý như thế chứ.

Diệp Huyên ơi Diệp Huyên. Ngươi thật chẳng có tiền đồ!

[Cổ Đại] [Sắc] Mẫu Hậu Ta Chỉ Cần người!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ