Chương 7: Ngoại truyện

1.9K 15 1
                                    

  - câu chuyện nhỏ không phải chính văn-

Đại Lê thuận lợi trở về Bắc Bình, ngày thứ hai Tiêu Hữu Thành cũng từ Thanh Đảo chạy về, trên đường nghe sĩ quan báo cáo việc làm của Đại Lê lúc ở Thượng Hải, sắc mặt anh càng ngày càng kém, mặc dù vẫn chưa tới nhà, viên sĩ quan không dám hé răng.

Tiêu Hữu Thành vào phòng, cởi súng trên đai áo xuống rồi ném lên bàn "Bộp" một tiếng, Đại Lê bị doạ nhảy dựng lên, cô sợ hãi nhìn anh, con ngươi đen nhánh như nai con vô tội bị hoảng sợ, Tiêu Hữu Thành vừa thương vừa giận, oán hận nói: "Em làm gì ở Thượng Hải?"

Đại Lê lui về phía sau hai bước, "Em không làm cái gì nha? Rất ngoan ngoãn!"

Tiêu Hữu Thành tiện tay cầm lên một bình hoa rồi ném xuống, rầm một tiếng, Đại Lê lập tức nhảy lên ghế đẩu ở phía sau, mở to mắt nhìn anh, vẻ mặt cô trông như không thể tưởng tượng nói, "Anh đang làm gì thế? Anh muốn đánh em sao?"

Tiêu Hữu Thành nghiến răng nghiến lợi, "Không đánh một lần em vĩnh viễn không nhớ được!"

Đại Lê sợ tới mức muốn khóc, "Anh đánh phụ nữ? Còn đánh phụ nữ có thai?" Lệ đầy trong khoé mắt, cô hung dữ im ắng lên án anh, nhất định quật cường không cho nước mắt rơi xuống.

Tiêu Hữu Thành choáng váng năm phút..... ngớ ngẩn năm phút..... lại ngớ ngẩn thêm năm phút nữa..... Mười lăm phút sau, anh rốt cục có thể nói, kết quả thành ra nói lắp, "Em em em em em em..... Em nói cái gì????? Em em em em em em em mang thai?????? Đã mang thai sao em còn đứng trên cao như vậy?? (ghế đẩu này cách mặt đất 15 cm) Mang thai mà em còn chạy tán loạn, nhảy lên nhảy xuống? Em em em em cố tình muốn tức chết anh hả?? !!!!!!!!!!!" Máu trong người anh thiếu chút nữa phun ra, nhưng lo lắng cho người phụ nữ có thai không nên thấy máu, muốn phun ra lại nuốt trở vào, anh đưa tay muốn bế cô, "Em xuống đây!"

"Anh còn đánh em không?" Trong mắt Đại Lê vẫn ngập đầy lệ.

Tiêu Hữu Thành hít sâu, lại hít sâu, máu chặn lại ngay cổ họng, anh cố hết sức nhẹ nhàng nói, "Em mang thai con của chúng ta, anh sẽ không đánh em, ngoan, để anh bế em xuống."

"Vậy sau khi sinh đứa nhỏ anh còn đánh em không?" Bộ dạng nhỏ nhắn của Đại Lê muốn khóc nhưng không khóc làm cho người ta đau lòng.

Khoé miệng Tiêu Hữu Thành đã ngầm đỏ tươi, "Anh làm sao cam lòng mà thật sự đánh em? Vừa rồi chỉ hù doạ em thôi. Ngoan, để cho anh bế em xuống, trên ghế rất nguy hiểm."

"Vậy anh phải cam đoan, về sau mặc kệ em làm gì, anh vĩnh viễn không được mắng em đánh em."

"Anh hứa với em, em xuống đây."

Khoé mắt còn đọng nước mắt, Đại Lê nở nụ cười sáng lạn, ngoan ngoãn tựa trong lòng anh.

-*-*

Các bà mẹ: =_= không chỉ có không đánh, còn để nha đầu lừa dối ký kết hiệp ước không bình đẳng =_= con rể Tiêu à, con rể vô dụng nhất trong lịch sử đã thuộc về con =_= cơ hội tốt như vậy, các mẹ phê chuẩn, thậm chí sẽ chắc chắn thành công, con đợi bị nha đầu kia khi dễ đi! Vĩnh viễn không thoát khỏi =_=

Thiếu soái: không phải vợ các người con của các người, đương nhiên các người không đau lòng!

Các bà mẹ: 囧囧囧.....

- câu chuyện nhỏ không phải chính văn-  

* * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * 

 NGOẠI TRUYỆN 1

 Từ trước đến nay cậu bé Trần Tiểu Dẫn không hề nhớ rõ cha mẹ mình là ai, không nhớ rõ tại sao mình lại có mặt ở nơi này, ký ức lúc ban đầu trong cuộc sống của cậu chỉ có nỗi đau vô tận, đói khát, lạnh giá.... Cậu lưu lạc ở khắp đầu đường tại Thượng Hải, ăn xin để sống qua ngày, còn thường gặp ẩu đả với những bọn trẻ lang thang khác, bọn chúng giành giật số đồ ăn ít ỏi của cậu, giành lấy quần áo rách nát mà cậu nhặt được... Nhưng cậu vẫn sống sót, quả đấm chính là quy tắc của thế giới này, khi cậu đứng ở trong đêm mưa, bởi vì tranh giành chỗ trú mưa nho nhỏ mà cậu một lúc đánh gục cả sáu tên thiếu niên, từ trong chiếc ô tô nhỏ đỗ ở đầu con hẻm, Đại Mặc Tường buông một câu, "Tiểu tử này khá lắm." Từ đó về sau cậu bước vào một thế giới khác.

Chỉ yêu mình em FULLNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ