Phiên ngoại -Đại kết cục

9.2K 326 21
                                    

Phiên ngoại: Lão Trương

Lúc ta mở mắt ra, không có ánh nắng, bầu trời màu xanh xám nguyên thủy.

Đó là lần đầu tiên ta hít thở không khí cõi đời này.

Ta bị nhét vào trong một ổ chó, có lẽ ta vừa được sinh ra không bao lâu, tới bây giờ ta vẫn thấy biết ơn con chó đó, nó chỉ liếm liếm rồi dùng thân thể ngăn gió cản rét cho ta, chứ không xem ta như một món thịt béo dâng tới miệng.

Thật ra thì, sau này cũng có nhiều lần ta suy nghĩ lại, nếu như lúc đó bị nó cắn chết, đó cũng là một việc tốt.

Người chủ con chó đó họ Trương, cho nên ta cũng lấy họ Trương, nhưng mà không có tên, bọn họ thường cho ta một chút cơm thừa canh cặn, thế là ta cùng ăn với chó. Mặc dù bọn họ đối xử với ta chẳng khác gì con chó đó, nhưng ta vẫn cảm kích, bọn họ cho ta một cái họ, một chén cơm và một nơi an thân, đây đối với một đứa nhỏ mười tuổi như ta mà nói, chính là cả thiên hạ.

Ta thường cùng chó ra ngoài kiếm ăn, riết rồi săn bắt mấy con thỏ hoang nhanh nhảu không còn làm khó được ta. Cứ thế cho đến một ngày, có một người nhìn thấy ta, ánh mắt hắn giống hệt loại động vật mà ta sợ hãi: Sói.

Ngươi là sát thủ trời sinh, hắn bước về phía ta, trên khóe miệng ta vẫn còn vương vệt máu tươi của con thỏ, Cô độc, tàn nhẫn.

Từ đó, ta khoác vào người quần áo màu đen, không cách nào cởi xuống được nữa.

Ta từng gặp rất nhiều đứa trẻ mười tuổi khác, bọn chúng hoặc là ngây thơ tinh khiết, hoặc là nhát gan đần độn, nhưng cũng không sao, bởi vì cuối cùng bọn chúng cũng sẽ trở nên giống ta mà thôi. Quá trình huấn luyện gian khổ mà tàn nhẫn, chẳng tốt hơn cái ổ chó kia bao nhiêu, vì một miếng cơm mà phải đánh nhau mấy lần, có thể ăn được một miếng là sống thêm được một ngày, ta từ đó không còn biết tôn nghiêm và vinh nhục là cái thá gì, những thứ đó đối với ta còn không quan trọng bằng một cái bánh bao khô khốc.

Lúc đó có một vài đứa trẻ lớn tuổi hơn, ỷ mình cao to chiếm ưu thế, cướp hết toàn bộ lương khô. Ta đói bụng liên tục mấy ngày đến mức váng đầu hoa mắt, mãi đến khi ta gặp người đó.

Ánh mặt trời sau lưng người đó hắt vào mắt ta, chói đến mức muốn nhắm chặt mắt, rồi không nhịn được lại muốn khóc.

Người đó cầm một cái bánh bao, bẻ ra nửa cái, đưa tới trước mặt ta. Ta nhào tới như một con hổ đói, thậm chí không kịp liếc mắt nhìn người đó một cái, ta không biết người đó tên gì, cũng chưa bao giờ nói chuyện với người đó, nhưng ta nhớ rõ bàn tay cầm cái bánh bao đó, bàn tay già nua xấu xí không giống như ta, vươn ra từ trong thân thể tàn tạ.

Có lẽ là người đó muốn nhờ ta kéo dậy.

Nhưng ta không kéo, bởi vì chỉ có một kẻ được sống sót, cho nên ta giết người đó lúc đang hấp hối.

Giây phút đó, ta nhìn thấy rõ gương mặt người đó, rất bình thường, nhưng chỉ cần nhìn một cái, cả đời không thể nào quên được.

Ta không biết từ lúc nào ta trở nên lợi hại, giết người, giết người, tiếp tục giết người, ngoại trừ giết người, ta không biết làm gì khác.

Nguyên Kỷ Nguyên Nhan - Niếp Kiển Tù Đoàn [ full ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ