Quyển 5 - Chương 189 : Sinh mạng mới giữa thời loạn

156 0 0
                                    

Cả đời này, Nạp Lan Hồng Diệp chưa từng nhìn thấy bão tuyết thực sự bao giờ.


Bầu trời đêm thưa thớt sao khiến mặt trăng càng thêm sáng lóa, tuyết rơi ào ào như thác đổ, phản chiếu ánh trăng lấp lánh dị thường.


Nàng đứng trên đỉnh Bạch Đài lộng gió, vạt áo bào bị gió thổi *phần phật* tựa chú ưng đập cánh muốn bay lên, mái tóc dài bay tán loạn sau lưng như lưới nhện phủ tung. Ở xa xa là một tòa cung điện nguy nga kỳ vĩ ẩn mình bên dưới màn đêm mịt mù, cạnh song cửa bằng đá đen như thấp thoáng thấy được một thân ảnh cao ngất, khoảng cách quá xa nên nhìn không rõ mặt mũi, nhưng từ sống lưng thẳng tắp kia liền có thể đoán được là một quân nhân, hơn nữa còn rất trẻ tuổi.


Nàng đã đứng như vậy rất lâu rồi.


Huyền Mặc ở phía sau vẫn không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn nàng đứng đó, nhìn ánh trăng dần bao phủ toàn thân nàng. Màn đêm thực yên tĩnh, xung quanh im lìm không một tiếng động, chỉ có tiếng gió thổi vạt áo nàng kêu *phần phật*, mang theo hương bạch lan chậm rãi quanh quẩn nơi chóp mũi của hắn.


Huyền Mặc chợt nhớ đến rất nhiều năm trước khi bản thân vẫn còn là một đứa trẻ, hắn đi theo phụ thân tham gia hội săn, nhờ vào tài bắn cung mà nổi bật trong đám con cháu của hoàng thân quốc thích, được tất cả mọi người tán dương. Nhưng một thân ảnh mặc cung trang vàng óng bất chợt thúc ngựa ào vào trong sân, thiếu nữ bắn ra liên tiếp ba tiễn trúng giữa hồng tâm rồi quay đầu lại kiêu ngạo nhìn hắn, nói: "Không phục thì đến tỉ thí một trận?"

Hoàng đế ngồi trên vương vị cười to, nói: "Nữ nhi của trẫm quả thực không hề thua kém nam nhi!"


Những vương công quý tộc khác luôn miệng khen ngợi công chúa lợi hại, chỉ có hắn vẫn lẳng lặng đứng yên, ngẩng đầu nhìn bóng dáng bé nhỏ ngồi trên lưng ngựa. Hôm đó trời nắng đẹp, gió mát dìu dịu, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt xinh xắn khiến hai mắt nàng như thêm rạng rỡ, trong ngực hắn như có lửa, ống tay áo bay bay trong gió, vuốt ve da thịt hơi ngứa ngáy. Hắn cứ thế đứng ngây ra trước mặt cô bé kia, tựa như đã mất khả năng nói chuyện.


Chớp mắt mà đã nhiều năm như vậy, hắn luôn nhìn lên thân ảnh rực rỡ chói mắt của nàng như đã thành thói quen, luôn đứng từ xa nhìn nàng dần lớn lên, nhìn nàng càng lúc càng kiên cường hơn, nhìn nàng ngã quỵ rồi lại gượng dậy, nhìn nàng từng bước đi lên đỉnh quyền lực.


Thời gian trôi qua nhanh như nước chảy qua kẽ tay, dễ dàng mài mòn mọi cố chấp cùng bướng bỉnh thời niên thiếu, những ý niệm viển vông chôn giấu tận đáy lòng qua nhiều năm, tất cả cơ hội đều bị bão cát mang tên vận mệnh chôn vùi, biến mất trong phong trần cuồn cuộn.

"Huyền Mặc." Nạp Lan Hồng Diệp đột nhiên khẽ gọi, trong không gian trống trải mịt mù tuyết, tiếng nói nghe thật xa xăm. Nàng không hề quay đầu lại mà vẫn nhìn đăm đăm về phía cung điện rực rỡ ánh đèn kia, thì thầm hỏi: "Ta sai lầm rồi sao?"

"Điện hạ không hề làm sai."

Nạp Lan Hồng Diệp khẽ cười, lắc đầu nói: "Chỉ e ta thực sự đã sai rồi. Tào thái phó nói đúng, ta cõng rắn cắn gà nhà, giang sơn Hoài Tống sớm muộn gì cũng sẽ diệt vong."

"Hoàng đế bị bệnh như vậy, huyết mạch Nạp Lan thị đã không còn ai khác có thể cáng đáng giang sơn."

"Ai nói không có?" Khóe môi Nạp Lan Hồng Diệp nở một nụ cười lạnh lùng, bình tĩnh nói như trần thuật: "Tấn Giang vương, An Lập vương, Giang Hoài vương chẳng phải cũng có tư cách thừa kế sao?"

Nàng nói không sai, khi hương khói hoàng thất không thể tiếp tục thì đế vị sẽ do thân thích hoàng gia kế thừa, chẳng qua...

Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ