- Phần Mở -
Gió cuối xuân thổi tới. Hoa đào vi vút bay. Cánh hoa nhuốm đỏ sắc trời, dập nát dướt gót chân người bước qua, nằm lạnh lẽo bên đường hIU quạnh.
Gió mỗi lúc xa dần, xa dần. Hoa đào trông theo. Lệ không tan thành nước mà quyện thành máu đỏ, rải khắp con đường.
Luân hồi.
Tôi vẫn nghĩ vận mệnh vốn chỉ là một vòng tròn khép kín. Những gì cho đi sẽ được nhận lại. Những điểm bắt đầu sẽ quay về kết thúc. Xoay, xoay, xoay mãi...
”Qua cầu Nại Hà, anh nhất định sẽ không uống canh Mạnh Bà... Để kiếp sau... vẫn nhớ... Kiếp sau sẽ lại... đi tìm...”
Kiếp sau?
Tôi cười, ngẩng mặt lên nhìn trời.
Đã có bao nhiêu bóng đàn ông lướt qua đời tôi? Có lẽ nhiều. Tôi không đếm hết. Cũng chẳng cần nhớ. Có những chuyện, quên đi, sẽ tốt hơn.
Vận mệnh của tôi đáng ra sẽ khác. Tôi đáng ra sẽ mãi mãi là bông hoa đào sống yên ấm trong vườn khuê các... Nếu không chạm vào gió... Nếu không có một ngày lỡ để gió cuốn đi...
Nhưng luyến tiếc thay đổi được gì? Huống hồ... tôi chẳng bao giờ tiếc, chẳng bao giờ hối hận.
Nếu có một ngày, vòng kim đồng hồ kia quay ngược lại... tôi chắc chắn vẫn sẽ chọn... bên anh.
Nếu có một ngày, luân hồi chuyển kiếp... tôi chắc chắn vẫn sẽ chọn... yêu anh.
Cuộc đời tôi.
CHƯƠNG I
Mười sáu tuổi, tôi ngây thơ như hạt sương đọng đầu cành. Trong sáng, tuyệt nhiên không một chút vẩn đục.
Tôi có vẻ đẹp của một loài hoa. Gương mặt thon gọn, sống mũi thanh tú, má hây hây hồng, nụ cười nở trong gió, tinh khiết đến vô ngần.
Tôi có nề nếp của một cô gái gia giáo. Từ nhỏ, tôi được bảo bọc trong vòng tay ba mẹ, lớn lên trong yên ấm.
Mười sáu tuổi, có một người con trai bước vào đời tôi, khuấy động mặt nước yên ắng, gieo vào lòng tôi những gợn sóng mơ hồ của mối tình đầu.
Trình Thiếu Vĩ dáng người dong dỏng cao, mái tóc đen lãng tử. Khuôn mặt hiền lành. Hát rất hay. Ngay lần đầu tiên, tôi đã bị bài ca của anh làm mê hoặc.
”Hoa đào theo gió bay miên man
Lạc về chốn mộng
Hoa đào nhuộm đỏ cả trời xanh biếc
Ai nhớ... ai quên... ai mãi đợi chờ...”
Trái tim non nớt của tôi ngày ấy lần đầu biết rung động. Thứ cảm giác mà tôi gọi tên nó là tình yêu, đã chớm nở trong tôi thế đấy.
Thiếu Vĩ là con một gia đình không mấy khá giả. Nhưng anh học rất giỏi. Lại cũng rất hiền. Mỗi sáng sớm đều đứng đợi trước cửa nhà đón tôi đi học. Sánh bước bên anh, bao nhiêu cô gái phải thầm ghen tị với tôi. Anh chiều tôi còn hơn cả ba mẹ.
Tôi ngày xưa cứ ngỡ chuyện đời đơn giản. Cứ ngỡ chỉ cần có tình yêu là có tất cả mọi thứ.
Nhưng Thiếu Vĩ, anh không cam chịu cuộc sống bình thường. Anh muốn thành đạt, muốn những con mắt phải đổ dồn vào vì ngưỡng mộ. Anh nói muốn đem cho tôi một cuộc sống hạnh phúc. Anh đã gần như có đủ mọi thứ - chỉ trừ sự giàu có. Anh muốn đi kiếm tiền.
Vĩ bảo, cái nghèo làm anh thấy mình hèn.
Vậy là... mười tám tuổi, năm ấy, anh khoác ba lô, lên đường đi tìm sự nghiệp.
Tôi vẫn tin, vẫn ngây thơ nghĩ rằng mình có thể đợi anh trọn kiếp.
Nhưng cuộc đời nhiều khi không như ta vẫn hằng tin tưởng.