5h30 phút sáng, bến xe bus bên ngoài khu Cheondamdong chỉ có một người.Người đàn ông kéo cao cổ áo len đen che khuất làn môi mỏng hơi tái đi vì cái lạnh đầu mùa, dù đã quấn mình trong áo manto dạ dài và chiếc beanie xám lót lông cũng chẳng khiến anh thấy ấm áp lên bao nhiêu khi ngoài trời cứ rào rạt từng cơn gió lạnh cắt da cắt thịt thế này. Chốc chốc lại cúi đầu nhìn màn hình đếm số của chiếc điện thoại trong tay, đã được hơn 28h đồng hồ kể từ lần cuối cùng Yoongi chợp mắt đôi chút ở studio của mình. Dù sao cũng mới chuyển hết trang thiết bị tới, còn phải kiểm tra sắp xếp đề phòng hư hại, hơn nữa là chuẩn bị một món quà cho ngày đặc biệt hôm nay. Yoongi thầm thấy biết ơn đợt gió mùa đông bắc này, ít ra cái lạnh cũng xua tan phần nào cảm giác uể oải chán chường và cơn buồn ngủ không sớm không muộn lại tới ngay lúc này. Có tiếng lạo rạo của sỏi đá bị đè nén dưới bánh xe, Yoongi ngẩng đầu nhìn bảng đèn led có dòng chữ "Daegu" bật sáng trên mặt kính của chiếc xe xanh trắng quen thuộc suốt 15 năm qua. Bước chân vô thức vội vã một chút bước qua vạch chờ, qua cánh cửa đóng mở tự động để tìm cho mình một chỗ trống cuối xe dù bấy giờ trên chuyến xe sớm chỉ có mình anh và người tài xế già đang ngâm nga một bài nhạc phát trên radio chào bình minh. Ngồi xuống giữa của băng ghế cuối xe, Yoongi ngẩn người một lát trước khi mỉm cười, cảm giác chua xót dâng lên trong lòng. Phải rồi, đâu còn ai muốn tranh chỗ ngồi gần cửa sổ với anh trên chuyến xe này nữa? Cố nén xuống cái nôn nao của người đang quên đi ký ức cũ, anh nhích tới áp bên má vào lớp kính lạnh buốt, nhắm mắt lại định tìm cho mình chút an tĩnh khi chuyến đi chắc hẳn phải kéo dài ít nhất 4 tiếng đồng hồ. Nhưng chưa được bao lâu khi Yoongi nghĩ mình đã sắp ngủ chìm trong nhịp rung nhè nhẹ của kính xe thì tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ khoảng không thinh lặng.
"Namjoon hả? Anh đang trên đường."
"..."
"Ừ, về Daegu. Anh ổn mà."
Ổn chứ, tâm tình của một người đàn ông đã qua 35 mùa xuân, hạ, thu, đông sao còn giống như khi còn thiếu niên vụng dại? Nhanh chóng chào tạm biệt để cắt đứt một tràng lê thê những dặn dò của cậu bạn tâm giao kém tuổi, Yoongi đưa tay vuốt gọn mái tóc đen loà xoà trước trán, chắc chắn mình sẽ chẳng thể một lần nào nữa ngủ được suốt đường về. Thiếu mất bờ vai tuy rộng nhưng lại rõ cứng những xương là xương do chủ nhân quá thiếu dinh dưỡng, chỉ lúc nào cũng nhăm nhe hambuger và cola sống qua ngày, thế mà vẫn cứng đầu ấn Yoongi tựa vào mình cùng nụ cười ngốc nghếch "Yoonie hyung gối vào vai em này, kính cửa cứng lắm." Nằm lên thì thốn có khác gì đi cái dép mát xa của nợ của anh cả Seokjin không? Mà lại còn xon xót trong lòng nữa, ấy thế mà giờ thiếu mất rồi lại đâm ra mất ngủ đó. Mất ngủ thì chuyến đi lại càng lê thê, lại càng khơi ra cái điều mà lẽ ra nên quên mất.
---------
Hôm nay là ngày Cá tháng tư, cả kí túc xá rộn ràng tiếng cười đùa ầm ĩ của maknae-line hoà cùng tiếng rủng roảng đổ vỡ và tiếng hét kinh hoàng của những nạn nhân xấu số. Sau một hồi đùa giỡn chán chê cùng cậu bạn thân Jimin và Jungkook, Taehyung bất ngờ được chào đón bởi một Min-bối-rối đang đứng trước giường cậu, vành tai đỏ ửng ( thật hiếm thấy ) và liên tục cắn môi khiến cậu không khỏi lo ngại liệu ngày mai nó có sưng phồng lên không. Còn chưa kịp để cậu nhóc lên tiếng thì Yoongi đã dùng bản mặt nghiêm túc như muốn ký kết hiệp ước TTP mà nói với Taehyung: "Anh thích mày!"
![](https://img.wattpad.com/cover/116213292-288-k140649.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[ myg ✿ kth ] The trip to Dtown.
Fanfiction『Là những hồi ức đẹp như ánh mặt trời mùa đông của Min Yoongi về người yêu nhỏ tuổi trên chuyến xe dài hơn 4 giờ đồng hồ.』 Pairing: Yoongi x Taehyung PG-13, Fluff, Sweet, CharacterDeath!, BE.