Phi cơ trực thăng bay lên, bắt đầu cách xa. Lần này, không hề ai che kín ánh mắt của cô. John? Mak tự mình áp trận, quyết định biểu hiện một chút phong độ galant của hắn, hay nói đúng hơn là, tại loại địa phương quỷ quái nói này, chỉ sợ hắn cũng không lo lắng cô sẽ chạy trốn.
Hít một hơi thật sâu, Sơ Tĩnh đè xuống xung động muốn thét chói tai, mặc dù rất muốn nằm ở bên cửa sổ, nhìn Irapa có thể trở ra hay không, để cho cô có thể nhìn hắn thêm chút nữa, nhưng cô không dám. Cô sợ người đàn ông bên cạnh sẽ phát hiện cô đối với hắn có tình cảm đặc biệt, sau đó sẽ bắt hắn tới uy hiếp cô.
Cho nên cô ngồi, ngồi thật nghiêm chỉnh, nhìn thẳng về phía trước.
Mười phút trước, khi cô vẫn còn ở trong tuyết, lúc bắt đầu cùng người đàn ông này nói chuyện, không bao lâu, cô liền phát hiện mình nhận lầm người.
Bởi vì thấy được người thân, bởi vì có thể phải rời khỏi Irapa, đã làm cho cô quá mức kinh hoảng cùng khẩn trương, mới có thể nhận lầm người.
A Chấn hoàn toàn không hề mang mái tóc vàng chạy tới lui khắp nơi, hắn luôn thống hận bộ dạng vốn có của mình, hắn từ nhỏ không thích trở thành tâm điểm của người khác nên luôn nhuộm đen tóc, mang kính sát tròng có màu.
Người này không phải A Chấn, chỉ là cùng hắn có dáng dấp giống nhau như đúc. Ở trên thế giới này, chỉ có một người cùng A Chấn có dáng dấp giống nhau như đúc. John Mak.
Trời ạ, cô biết người bại hoại đứng sau cuộc bắt cóc cô, nhưng sao cô lại không nhớ đến tên ác ma vô pháp vô thiên chúa tể sinh mệnh cô này chứ!
Hắn làm sao có thể nhìn còn trẻ tuổi như vậy? Hắn nếu còn sống, ít nhất cũng sáu mươi tuổi rồi !
Nhưng trừ hắn ra, không hề khả năng sẽ là người khác.
Nhịp tim của cô đột nhiên dừng lại, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cũng không dám xoay người lại cảnh cáo Irapa, sợ liên luỵ đến cả hắn.
Gần như tại thời điểm này, người đàn ông kia liền phát hiện cô có cái gì không đúng.
"A, xem ra cô đã phát hiện ra rồi." Hắn nâng lên khóe miệng, vừa cởi xuống áo khoác lông, khoác lên trên người cô, sau đó vuốt mặt của cô nói: "Từ nhỏ, cô chính là một cô gái thông minh."
Cô nhìn hắn chằm chằm, mặt kinh hãi lo sợ.
"Không sai, tôi là bác sĩ Mak." Người đàn ông mỉm cười, hòa nhã thân thiện nói: "Đã lâu không gặp, XU4781."
Trong nháy mắt, huyết dịch toàn thân cô giống như bị người hút ra.
"Bao lâu rồi nhỉ?" Hắn cợt nhã nhìn cô, nhíu mày nói: "Mười tám năm?"
Trời ạ, cô muốn ói.
Sơ Tĩnh cả người lạnh như băng trừng mắt nhìn người đàn ông đang chứng thật sự nghi ngờ của cô, bất chợt, cô thật sự có cảm giác mình sắp té xỉu rồi.
Mặc dù đối với trí nhớ khi còn bé cũng không phải là nhớ vô cùng rõ ràng, nhưng người trong nhà quả thật thường cùng cô nói qua, về chuyện người này.
"Bé yêu, cô thật là thay tôi tìm rất nhiều phiền toái đấy." Hắn tươi cười rạng rỡ nói: "Ngoan một chút, theo tôi trở về, đừng lãng phí thời giờ của tôi, tôi ở trên thân thể này của cô, thật sự đã lãng phí quá nhiều thời gian."
Hắn vuốt ve, làm cho cô rùng mình một cái.
Cô đè nén ý nghĩ muốn chạy trốn xuống, thật vất vả mới tìm được thanh âm của mình, trấn định nhìn hắn nói: "Ít nhất cũng nên cho tôi nói lời cám ơn, anh ta đã cứu tôi một mạng, chứa chấp tôi được một lúc, tôi không muốn để người ta nói tôi không được dạy dỗ đàng hoàng."
Hắn nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
"Được rồi, bất quá đừng làm trò quỷ gì nhé, mặc dù tôi không thích khắp nơi đều là máu phun , nhưng phiền toái dư thừa thì đáng ghét hơn, hiểu không?"
Đó là một uy hiếp. Người này, tuyệt đối sẽ không bởi vì giết nhiều thêm một người, mà cảm thấy lương tâm bất an. Cô gật đầu, sau đó xoay người cùng Irapa nói lời từ biệt.
Cứng ngắc ngồi ở trên phi cơ trực thăng, không tự chủ được, Sơ Tĩnh hít một hơi thật sâu.
Mặc dù đã rời đi, nhưng nghĩ tới vẻ lạnh lùng trên mặt của Irapa, ngực của cô vẫn vì thế mà đau nhó.
Trời ạ, cô thật sự không muốn làm như vậy, không muốn tổn thương hắn như vậy. Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
Nhưng cô không có cách nào khác, cô không dám mạo hiểm đem hắn liên lụy vào , không dám mạo hiểm để cho hắn đối mặt với người đàn ông tàn độc này,
Cho nên cô trực tiếp nói cho hắn biết, cô quyết định muốn rời khỏi.
Hắn trầm mặc không nói , mặt thẩn thờ, giống như là làn nữa mang vào chiếc mặt nạ vô hình, chỉ có cặp mắt đen nhánh kia , cùng thái độ thô lỗ, tiết lộ tâm tình của hắn.
Cô đi đi, về nhà đi.
Câu nói kia, không ngừng vang lên ở trong lòng cô, làm cho cô đột nhiên muốn khóc.
Cô đã làm tổn thương tim của hắn, cô biết.
Hắn bởi vì nghĩ rằng thời gian này cô cũng chỉ là đang lợi dụng hắn, mới có thể nói đi thì đi.
Đổi lại là cô, cũng sẽ nghĩ như vậy. Như vậy cũng tốt. Cô tự nói với mình, lại vẫn bởi vì hắn cự tuyệt mà thương tâm. Cô dùng hết tất cả hơi sức mới đè nén xuống xung động muốn khóc, xóa đi nước mắt, xoay người đi về hướng người đàn ông ác độc đó.
"Tên nhà quê này không được thân thiện lắm đúng không?" Hắn hứng thú dồi dào nhìn cô.
"Hắn chê tôi là một phiền toái." Trái tim Sơ Tĩnh run rẩy, hít sâu một cái, nói: "Hắn bị buộc phải đem thức ăn chia cho tôi."
"Cho nên, đây là cảm tạ nước mắt rồi." Mak nhíu mày mỉm cười."Hốc mắt hồng hồng ."
Cô đã dùng hết hơi sức để duy trì thái độ, khẽ cong khóe miệng, "Nói là giải thoát thì đúng hơn, hoặc anh có thể nói, hơn hai tháng nay, tôi rốt cuộc nghĩ thông suốt, tới chỗ nào cũng tốt hơn cái chỗ gà không ỉa phân, chim không đẻ trứng này. Chỗ của anh có nước có điện chứ? Nếu như có thể, tôi muốn tắm nước nóng trước."
"Dĩ nhiên." Hắn mỉm cười, duỗi tay về phía cô.
Cô cưỡng bách mình cầm bàn tay mềm mại kia.
Người đàn ông này, tuyệt đối không phải là A Chấn, cho dù A Chấn cả ngày vùi ở phòng dưới đất làm máy vi tính, cũng không hề bàn tay mềm mại thế này.
Nổi da gà gần như tại thời điểm này xông ra, Sơ Tĩnh đè nén xuống xúc động muốn hất bàn tay mềm nhũn lành lạnh kia ra, dưới sự trợ giúp của hắn, lên phi cơ trực thăng, sau đó kinh hồn táng đảm ở trên ghế ngồi xuống, để cho chiếc phi cơ này, mang cô cách xa gian nhà nhỏ tràn đầy kỉ niệm đó, cùng với nguwoif đàn ông mà cô yêu tha thiết. Lần này, không hề có gó tuyết đến tập kích quấy rối. Phi cơ trực thăng bay thẳng về phía trước, vượt qua đỉnh núi. Ở trên bầu trời, cô nhìn thấy nhiều ngọn núi cùng mây mù liên miên không dứt, đột nhiên, cô càng thêm chân thật cảm giác được, mình và Irapa đến tột cùng cách xa nhau đến mức độc nào.
Giữa hắn và cô, không chỉ là khoảng cách, ngôn ngữ, sự khác biệt văn hóa, giữa hắn và cô, cách, là do gã đàn ông anh tuấn phi phàm, tư thái ưu nhã, nhưng lại tà ác như quỷ sứ đến từ địa ngục.
Chỉ cần có John Mak ở một ngày, cô sẽ không bao giờ có khả năng ở cùng với hắn.
Hắn chỉ là một thợ săn ở trong núi, cho dù hắn có là một thợ săn ưu tú, cô cũng không dám mạo hiểm để cho hắn đối mặt với tên ác ma Mak này.
Mười tám năm trước, cha cùng mẹ đã đem cô từ trong tay Mak cứu trở lại, nhưng thủy chung không có cách nào đem hắn ra trước công lý. Nhưng cũng đã mười tám năm rồi, cô cho là hắn đã sớm chết rồi, cho là hắn cho dù không chết, cũng dần dần già đi, tàn tật bệnh nặng, không có cách nào tới dây dưa cô nữa.
Nhưng hắn vẫn xuất hiện, hơn nữa nhìn lại trẻ tuổi gần như giống như cô.
Cô đã từng nghe cha đề cập tới hắn tựa hồ lại tác quái nữa, muốn cô cẩn thận chú ý một chút, nhưng cô cũng không thật sự để ở trong lòng. Hiện tại nhớ tới, các trưởng bối gần đây xác thực có vẻ tương đối khẩn trương, cô ra cửa thì cũng sẽ có người đột nhiên có rãnh rỗi, kiên trì muốn đi cùng cô đi ra ngoài. Hiển nhiên, bọn họ cũng không có đem toàn bộ mọi chuyện cũng nói cho cô biết. Đáng ghét mà, đáng ra bọn họ nên phải nói. Nếu như có nói, cô cũng sẽ không tự mình một mình chạy ra cửa, khiến chuyện diễn biến thành như bây giờ, còn bị sợ tới mức thiếu chút nữa bộc phát bệnh tim.
Nếu như cô đoán được không lầm, Mak hiển nhiên đã lại thay mình chế tạo một cái thân thể.
Hắn trước kia đã từng làm qua một lần nhất rồi, chẳng qua là bị các trưởng bối làm hư đại sự.
Vừa nghĩ tới hành vi của hắn, run rẩy lại leo lên sống lưng, cảm giác kinh khủng đột nhiên dâng trào lần nữa.
Cô liều mạng đem cơn buồn nôn đã vọt tới cổ họng đèn nén trở về.
Cho dù đã trải qua mười tám năm, Mak vẫn không có cách nào tìm thêm được người sử dụng"Thần hành giả" lần thứ hai
Hiển nhiên, cho nên quyết định vẫn là phải tìm cô làm vật thí nghiệm.
Hắn sẽ không buông tay, cô biết.
Cho dù cô có thể tránh được lần này, ác ma này cũng sẽ không buông tha cho cô.
Chỉ cần hắn vẫn còn sống, sẽ liều chết quấn lấy cô.
Đời này, cô sẽ không bao giờ được ở cùng với Irapa.
Tuyệt vọng, bỗng nhiên gắn đầy trái tim. Cố nén nước mắt, Sơ Tĩnh sắc mặt tái nhợt nhìn thẳng phía trước, hai tay nắm thật chặt ở trên đùi. Không sao, ít nhất Irapa cũng an toàn. Hắn đã được an toàn, mặc dù tâm bị đả thương, nhưng thời gian qua đi, hắn vẫn sẽ phục hồi, quên cô rồi. Mà cô, còn có những kỉ niệm tốt đẹp để hồi tưởng.
Nhưng, trời ạ, cô thật mong mỏi biết bao được quay trở lại gian nhà nhỏ trên núi tuyết đó, cũng hắn vượt qua mỗi một ngày bình yên trong cuộc sống, mỗi một phút, mỗi một giây. . . . . .
Cô mới phát hiện ra mình đã yêu hắn. . . . . .
Nhìn phi cơ trực thăng bay vụt qua hết đỉnh núi này rồi đến đỉnh núi khác, cô cố gắng thuyết phục mình không hề làm sai, nhưng không có cách nào ngăn chặn thương tâm, chỉ có thể đau đớn ở đáy lòng, ôm những mảnh vụn xinh đẹp giống như Thiên đường kia mà hổi tưởng. . . . . .
Đêm, như nước thủy triều, thoáng tràn qua phía chân trời. Không hề ánh mặt trời, nhiệt độ giảm xuống nhanh chóng, một đường hạ xuống không độ trở xuống, khiến thế giới giống như từ Thiên đường như xuân, trực tiếp rơi vào địa ngục.
Trời tối, hắn đút cho Kaka một chén thịt hầm to, mình cũng trực tiếp ăn sạch phần còn lại, sau đó lên giường ngủ. Đáng tiếc, buồn ngủ cứ chậm chạp không đến, mà trên giường, trong chiếc chan to đùng, tràn đầy mùi hương của cô, luôn nhiều lần nhắc nhở hắn, cô đã từng tồn tại. Điều đó để cho hắn đau lòng phiền não không dứt, thật lâu không có cách nào ngủ. Mỗi lần thật vất vả sắp ngủ thiếp đi, hắn theo thói quen đưa tay muốn ôm cô, sẽ bởi vì vồ hụt mà đột nhiên thức tỉnh, sau đó tất cả mất mác, thống khổ, tức giận, sẽ toàn bộ lần nữa dâng trào, lần nữa gặm cắn, công kích hắn.
Hai ngày, ba ngày qua đi, hắn hàng đêm không có cách nào ngủ say.
Gian phòng này, khắp nơi đều có bóng dáng của cô, trên giường có sợi tóc cô thất lạc, trên giá sách có sữa cô không dùng hết, trên bàn có cái bao tay hắn đặc biệt làm cho cô, bên lò lửa treo trên tường có quần áo cũ mà cô sử dụng, còn có khăn lau vừa mới may xong!
Tại sao lại có người đem khăn đã rách vá lại
? Khăn lau chính là khăn lau, sau khi dùng xong, vứt bỏ không phải là được rồi sao? Nhưng cô lại muốn đem nó vá thành đường viền hoa buồn cười.
Đến buổi tối ngày thứ tư, hắn rốt cuộc không chịu được bò dậy ra khỏi giường, nắm lên tấm chăn bằng da dê có mùi hương của cô, căm tức mở cửa, tức giận đem cái chăn tràn đầy mùi hương của cô ném vào trong đêm đen.
Như thế thì mới thoải mái được!
Hắn xoay người, đem toàn bộ những vật dụng có liên quan tới cô, tất cả đều dồn hết vào thùng, ném ra ngoài.
Kaka ngẩng đầu nhìn hắn một cái, đối với hành vi quái dị của hắn chú ý. Hắn không hề để ý đến nó, chỉ ném xong đồ, đóng cửa lại thật mạnh, bước nhanh trở lại bên giường, lần nữa nằm lên giường. Không hề chiếc chăn mềm mại đó, chiếc giường lạnh lẽo như một khối băng. Hắn nhắm mắt lại, nhưng cho dù hắn đã đem tất cả nhưng dấu vết cô đã từng tồn tại, ném hết đi, lại vẫn ngửi được mùi thơm trên người cô, làm cho tim hắn quặn đau từng đợt.
Nổi giận , hắn đem hình ảnh cô gái kia từ trong đầu óc vẹt ra, lật người ngủ tiếp.
Hắn không cần cô.
Thế giới này, không hề người nào khi thiếu đi một người nào, thì không thể sống.
Hắn một thân một mình ở chỗ này, sống đã thật nhiều năm rồi, cô bất quá chỉ là một người khách qua đường, là một cô gái thành thị đáng chết được chiều chuộng, dù thế nào đi nữa hắn đã sớm biết loại cô gái mảnh mai được nâng niu từ bé như cô, không thể nào ở trong núi cùng hắn chịu khổ nhọc.
Đối với cô, hắn vốn là không nên ngu ngốc mà có bất kỳ kỳ vọng nào.
Đi cũng tốt, đi là tốt nhất, để mắc công hắn cứ lo lắng khi đang ngủ chẳng may nằm đè lên người cô, như bây giờ thật tốt? Hắn có thể nằm thật thoải mái, không cần cả ngày lo lắng cô sẽ bị lạnh, sẽ đói bụng, sẽ lăn xuống núi , sẽ bị thú hoang công kích!
Mà hắn, không phải là không tốt, chẳng qua là chưa đủ tốt, chưa đủ tốt để để cho cô suy nghĩ sẽ lưu lại. Chậm rãi mở mắt ra, hắn thống khổ nhìn vị trí kia đã từng thuộc về cô. Trước đây, cô luôn nằm ở nơi đó, vùi ở bên cạnh hắn, vào ban đêm chen đến trên người hắn, gương mặt của cô khi ngủ là mềm mại, xinh đẹp đến như vậy, giống như sẽ ở bên cạnh hắn, nghỉ ngơi cả đời. Cô lệ thuộc vào hắn, lại đồng thời cũng sưởi ấm hắn. . . . . .
Ngực, buồn bực đau đớn.
Thôi, đừng suy nghĩ nữa.
Tất cả đều đã kết chú.
Phiền não, hắn nhắm mắt lại, lật người, cố gắng đem những kí ức hạnh phúc nhưng lại làm hắn đau lòng không thôi kia vùi lấp lại.
Thống khổ lại hôn mê , hắn vượt qua một đêm đông giá lạnh một mình.
Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, lại loáng thoáng cảm giác như được cô trở lại bên cạnh, vuốt mặt của hắn, hôn nhẹ môi của hắn, khóc nói xin lỗi.
Irapa. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . .
Hắn không muốn để ý cô, nhưng không có cách nào làm được. Tiếng khóc của cô quanh quẩn ở bên tai của hắn, hắn có thể cảm giác dược nước mắt cô chảy xuống trên mặt hắn, in ở lồng ngực. hắn
Hắn bắt được cô, muốn đẩy cô ra, nhưng đưa tay sau đó, ngược lại lôi cô vào trong ngực.
Cô không nói gì, chỉ rơi lệ nhìn hắn, tròng mắt đen ướt át, có hắn tồn tại trong đó. Đây là mộng. Hắn tự nói với mình, lại vẫn không nhịn được ôm lấy cô thật chặt, ôm lấy ấm áp mà hắn khát vọng không dứt này. Hắn có thể nghe thấy được mùi của cô, thậm chí nếm được nước mắt của cô, cảm giác được tim của cô đập.
"Đừng đi. . . . . ." Hắn khàn khàn mở miệng khẩn cầu, thống khổ nói ra yêu cầu mà khi hắn đang thanh tĩnh thì không dám nói ra khỏi miệng : "Làm ơn, đừng đi mà. . . . . ."
Nhưng, cô gái trong ngực, lại khóc biến mất tích.
Hắn chợt giật mình tỉnh lại, lửa trong lò đã tắt, trong phòng tối đen như mực, chỉ có ánh sáng nhạt từ phía dưới khe cửa xuyên qua.
Kaka chẳng biết lúc nào đã chạy đến trên giường , vùi ở bên cạnh hắn, bởi vì hắn ngồi dậy, nó cũng ngồi dậy theo, gương mặt đồng tình.
Hắn nhìn con chó kia, chỉ có cảm giác mình thật đáng buồn tới cực điểm.
Đèn nén tiếng mắng thẹn quá thành giận, hắn xuống giường, đút thêm mấy cây củi vào lò, nhóm lò lửa lên lần nữa, thay mình cùng Kaka nấu một nồi súp khoai tây thịt hầm,
Hắn ăn không biết ngon , rồi đến ngoài phòng xúc tuyết.
Đồ của cô rơi vung vãi ở ngoài cửa, lon sữa vỡ nát, khăn lau giắt lên lùm cây, bao tay da làm bằng da báo Châu Mỹ rớt tại trong đống tuyết, chiếc chăn bằng lông cừu, rồi lại đến trước mặt đôi người tuyết. Hắn thật rất ngốc mà, hắn cần chiếc chăn đó Đi lên trước, hắn đem chăn nhặt lên, lại nhìn thấy đôi người tuyết, bởi vì thiếu vắng chăm sóc, dưới ánh mặt trời mấy ngày nay, từ từ hòa tan biến hình. Áo choàng của người tuyết nhỏ bị gió thổi lệch ra, tóc lăn đến một bên, miệng cũng giống như người tuyết lớn đều rơi xuống đất, người tuyết lớn không chỉ rớt miệng, lông mày còn sai lệch, lỗ mũi cùng cùng chiếc mũ bằng bình sắt cũng bay không thấy bóng dáng, ba cái nút áo cũng mất dạng.
Hắn căn bản đã không còn nhìn thấy bọ dáng của chúng nó lúc trước đây.
Nhưng, đôi tay được làm bằng cây của bọn họ vẫn còn nắm chặt lấy nahu.
Đó là tư thế vào buổi sáng trước hôm cô đi, đặc biệt làm cho bọn họ.
Cô gái nhỏ ngốc nghếch kia, chỉ cần khi rảnh rỗi sẽ giúp bọn họ thay đổi tư thế cùng vẻ mặt.
Cô mỗi ngày đều sẽ đến chăm sóc bọn họ, hại hắn cũng ngu đần theo, không nhịn được cùng cô cùng nhau chăm sóc hai người tuyết sẽ tan khi ánh sáng đầu tiên của mùa xuân chiếu vào.
Hiện tại nhớ lại, đây là trò chơi sau khi hắn trưởng thành, lần đầu tiên chơi.
Hắn nhớ rất rõ ràng, hắn bắt đầu chơi bọn họ thì tiếng cười trong trẻo của cô vang lên; hắn nhớ rất rõ, cảm giác nắm bàn tay nhỏ bé ấm áp của cô; hắn nhớ rát rõ cảm giác cùng cô cùng nhau vui vẻ cười to . . . . . .
Cô luôn có thể chọc hắn bật cười, làm cho hắn cũng muốn để cho cô cười. Irapa nhìn chằm chằm vào người tuyết không miệng lông mày rủ xuống , tim đột nhiên cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo. Cô cười, ấm áp tim của hắn. Một luồng hơi nóng đột nhiên tràn vào hốc mắt.
Đáng chết! Hắn không phải loại người thích đa sầu đa cảm, nhưng cô gái này cho dù là buồn hay vui, luôn có thể kéo theo tim của hắn.
Trên thực tế, hắn thậm chí không nghĩ ra, trừ khidduowjc ở cùng cô, suốt đời này của hắn có từng được vui vẻ qua như vậy.
Nhưng cô đã đi rồi, rời khỏi cuộc sống trống không tịch mịch và buồn bã của hắn.
Chậm rãi, hắn ngồi xổm người xuống, nhìn người tuyết nho nhỏ đó, hắn sửa lại áo khoác của nó, đem râu bắp dùng làm tóc sửa sang lại cẩn thân, sau đó nhặt lên nhánh cây rơi vào bùn lầy trong tuyết, hắn đem nó rửa sạch sẽ, sau đó đặt lại trên mặt người tuyết.
Hai Người tuyết lại mỉm cười một lần nữa, chỉ là lần này, bên cạnh không hền có tiếng cười truyền đến.
Hắn nên buông tay cô ra, nhưng hắn không có biện pháp làm được.
Bởi vì gan rất nhỏ, quá sợ gặp phải cự tuyệt, hắn ngay cả thử cũng không thử qua.
Ánh mặt trời ấm áp, kéo dài tản ra hơi nóng, trên mặt người Tuyết nhỏ bởi vì hòa tan mà lấp lánh ánh nước, vẻ mặt bi thương khi cô rời đi hiện lên trong đầu, cùng rất nhiều gương mặt đủ moi cảm xúc của cô hiện lên trùng trùng điệp điệp Không tự kìm hãm được , hắn nắm chặt quyền. Trong nháy mắt đó, hắn đột nhiên biết mình nên làm như thế nào. Ít nhất, cũng phải thử một lần. Cô nhất định cũng có cảm giác đối với hắn, nếu không lúc rời đi, sẽ không lộ ra biểu tình như vậy.
Có lẽ, là hắn hiểu lầm, có lẽ hắn đi tìm cô, sẽ nhận được kết quả tàn khốc hơn, nhưng hắn nhất định thử, nếu không cả đời hắn cũng sẽ nghĩ rằng, nếu hắn hỏi, nếu hắn đã từng yêu cầu qua, tranh thủ qua, chuyện có thể sẽ có kết quả khác hay không.
Hắn nhất định phải tìm được cô.
Nhưng, hắn không biết cô ở đâu!
Không, hắn biết.
Quyển sổ kia!
Cô ở bản trong bút ký đó, vẽ qua bản đồ, viết qua điện thoại.
Hắn bỗng nhiên xoay người, vội vã quay đầu lại, ở trong đống tuyết tìm kiếm lục tìm những đồ vật bị hắn ném tán lạc trên tuyết tối hôm qua.
Nhưng hắn tìm khắp nơi, cũng vẫn không thấy quyển sổ kia.
Trong lúc nhất thời, có chút bối rối. Trong tuyết, trừ Tuyết trắng dày gấp đôi ra, nơi có thể đập vào mắt, đã không hề thứ khác. Tại sao không thấy? Cô không thể nào mang nó đi, lúc cô đi, trừ thứ ở trên thân, thật sự là không mang theo bất cứ thứ gì. Tối ngày hôm qua không hề tuyết rơi, nó nên ở chỗ này. Nhưng nó không hề ở đây. Phóng mắt nhìn đi, khắp nơi đều không hề.
Chẳng lẽ là mới vừa rồi, không cẩn thận bị hắn giẫm vào trong tuyết?
Irapa lấy cái xẻng ra, bắt đầu có hệ thống tìm kiếm trong tuyết, càng tìm tâm lại càng sợ. Hắn tốn tất cả buổi sáng, có lúc gần như điên cuồng đem đất tuyết trước nhà san bằng trống không, nhưng vẫn không tìm được.
Khi hắn xúc một khối tuyết cuối cùng, nhưng vẫn không thấy bóng dáng quyển sổ kia thì không nhịn được mắng ra tiếng, nổi trận lôi đình đem cái xẻng cũng ném ra ngoài, như đưa đám ngã ngồi ở trên bậc trước cửa, mồ hôi ướt cả tóc hắn phát, hắn tức giận trợn trừng mắt nhìn khoảng đất trống phía trước .
Đáng chết! Nó nhất định ở chỗ nào đó gần đây!
Tối hôm qua, hắn đã ném nó đi ra, không phải sao?
Đáng ghét, sớm biết lúc đó hắn nên liếc mắt nhìn mã số điện thoại kia!
Hắn xóa đi mồ hôi trên mặt, áo não nhắm mắt lại, đang lúc này, hắn cảm giác được bộ lông rối bù của Kaka sát qua thân thể của hắn, nó từ trong nhà đi ra, thở ra nhiệt khí phun tại trên mặt hắn.
Hắn mở mắt ra, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chú chó to kia ngồi xuống ở bên cạnh hắn, một đôi mắt màu vàng , chiếu ra một người đàn ông tinh thần chật vật đang vạn phần sa sút , hắn có thể nhìn thấy lớp râu của mình lại mọc ra, thế nhưng đó không phải trọng điểm, trọng điểm là vật Kaka đang ngậm trong miệng, không phải thứ khác, chính là quyển sổ kia. Irapa kinh ngạc nhìn nó chằm chằm. Kaka đem Bản Bút Ký thả vào trên đùi hắn, sau đó lắc lắc cái đuôi của mình, chờ đợi khen ngợi.
Quyển sổ kia dính đầy lông chó, nhưng đúng là quyển sổ mà hắn tìm nửa ngày.
Con chó này cũng nhớ cô, cho nên mới đem bút ký kéo dài tới trong ổ của nó , khó trách hắn tìm chung quanh lại không được, nhìn trên đó có dính lông chó nhiều như vậy, có lẽ trước tối hôm qua sợ sớm đã ở chỗ của Kaka.
Cổ họng nghèn nghẹn hắn tự tay đem con chó kia ôm vào trong ngực, xoa nó mặt cùng đầu của nó
"Nhóc ngoan lắm. . . . . . Mày là con chó tốt. . . . . ."
Không biết là đồng ý lối nói của hắn, hay là kháng nghị bị ôm vào lòng, Kaka sủa một tiếng.
Irapa bật cười, để nó tự do, vội vã đem bút ký mở ra, chỉ thấy bên trong viết đầy chữ viết xinh đẹp của cô, hắn tìm kiếm trang đầu tiên, rất nhanh chóng tìm được số điện thoại mà cô đã viết.
Hắn nhảy lên, vọt vào trong nhà, từ trong tủ chén lấy ra túi đeo lưng, nhanh chóng đem dụng cụ leo núi cùng nhu phẩm cần thiết tất cả đều ném vào.
Xuống núi cần một chút thời gian, nhưng hắn hiện tại chỉ có một mình, đối với hắn mà nói, những cơn gió tuyết này cho tới bây giờ thì không phải là vấn đề.
Vấn đề là con chó. Hắn chợt dừng lại, cúi đầu nhìn chú chó to hướng về phía ngoài cửa ngáp. Hắn không thể đem nó đơn độc ở lại chỗ này, nếu như chỉ mấy ngày như lần trước thì ko sao, nhưng lần này ra cửa, sợ rằng sẽ tốn trên một ít thời gian, cô ở bên bờ biển kia, quá mức xa xôi, không có cách nào mấy ngày sẽ về tới.
Mặc dù Kaka sẽ săn thú, nhưng mùa đông trong núi thức ăn không nhiều lắm, hắn phải đem nó mang gửi đi trong thôn.
Phần lớn đường núi, nó đều có thể ứng phó, nhưng ở giữa có một đoạn đường núi rất hiểm, hắn phải cõng nó qua.
Nó không cao hứng, nhưng có thể đến nông trường đùa giỡn sẽ làm nó quên mất buồn bực.
Hắn kéo hầm cửa ra, lấy mấy khối thịt tươi ra ngoài đồ nấu ăn, chuẩn bị ăn xong liền lên đường.
Hiện tại trời tối rất sớm, nhưng còn mấy giờ nữa, hắn biết mình nên phải ngủ một giấc thật ngon, đợi đến ngày mai sẽ xuất phát, nhưng hắn thật sự đợi không nổi nữa.
Hắn muốn nhìn thấy cô, càng nhanh càng tốt.
Mùa đông tại dãy núi Andes này , giống như lãnh thổ của địa ngục. Cơn bão tuyết lạnh lẽo khi hắn đi tới ngày thứ hai thì tìm tới cửa, để cho hắn tốn thêm hai ngày thời gian so với bình thường, mới vừa tới thôn, lại tốn thời gian một ngày, mới đi đến tòa nông trường có điện thoại này. Khi hắn gõ cánh cửa dầy cộm nặng nề thì gió tuyết vẫn đang thổi mạnh. Chủ nhân nông trường mở cửa, một bộ dáng căm tức, nhưng khi thấy là hắn thì lập tức ngậm miệng lại, nghiêng người để cho hắn cùng Kaka đi vào. Mấy năm trước, hắn từng đã giúp đối phương một chút chuyện, hiển nhiên người đàn ông này còn nhớ rõ mình.
Andes ( Quechua : Andes; Quechua : Antis) là dãy núi dài nhất trong đất, nằm ở bờ biển phía Tây của Nam Mỹ , từ Panama đã đến Chile .
Hai đứa bé núp ở một cánh cửa khác, sau đó nhìn lén bọn họ.
Kaka phủi xuống một thân gió tuyết, sau đó ngồi ở bên cạnh hắn, không để ý đến hai cậu bé đang ngạc nhiên.
Nhưng hắn vẫn không nhịn được nhìn bọn họ một cái. Lần trước nhìn thấy hai cậu nhóc này, bọn họ còn là trẻ nít, căn bản sẽ không nói chuyện.
Hắn suy tính có nên cùng bọn họ chào hỏi hay không, nhưng một cậu bé trong đó sợ phải đem đầu rụt trở về, một người khác là bởi vì quá khẩn trương, tại chỗ ngã nhào trên đất, sau đó oa một tiếng khóc lên.
Chủ nhân nông trường có chút xấu hổ, khẩn trương nhìn hắn, "Xin lỗi, xin hỏi có chuyện gì không?"
"Làm ơn giúp tôi chăm sóc Kaka một thời gian." Hắn mặt không chút thay đổi nói ý của mình, "Còn nữa..., tôi cần mượn điện thoại."
Đối phương gật đầu một cái, vội mang theo hắn đến điện thoại bên cạnh, rồi để hắn ở lại đó, vội vã nắm đứa bé ngã nhào trên đất trở lại phía sau cửa.
Trước điện thoại có cái gương, soi rõ hình bóng dáng của hắn. Trải qua mấy ngày nay, râu ria trên mặt hắn lại mọc lên, toàn thân cao thấp đều trần trụi. Phía sau cửa truyền đến tiếng khóc của đứa bé kia, hắn có thể nghe được cậu bé sợ hãi, cho là hắn là quái vật tuyết đến bắt chúng nó ăn thịt. Hiển nhiên đó là chuyện mà người lớn thường hay dùng những thứ đó hù dọa cậu bé .
Hắn nhìn người đàn ông mặt nguội lạnh đầy tuyết trong kính kia, đột nhiên, hoài nghi mình tại sao lại ở chỗ này.
Đã một tuần lễ.
Nói không chừng, cô đã sớm quên hắn là ai.
Có trong nháy mắt, hắn gần như muốn xoay người rời đi, nhưng nụ cười của cô hiện lên, đôi mắt đẫm lệ hiện lên. . . . . .
Nhìn chằm chằm số điện thoại ghi trong vở, lòng bàn tay của Irapa bất giác ướt mồ hôi, không hiểu sao lại có chút khẩn trương.
Hắn chần chờ một chút, cuối cùng vẫn cầm điện thoại lên, đè xuống số điện thoại.
Điện thoại vang không đến hai tiếng, liền bị nhận.
"Công ty Hồng Nhãn chuyên điều tra việc ngoài ý muốn xin chào."
Thanh âm một cô gái, từ trong loa vang lên, gần ở bên tai; cô nói là Tiếng Anh, mang theo một chút khẩu âm của địa phương.
Công ty?
Hắn có chút hồ nghi, nhưng vẫn hỏi bằng Tiếng Anh mở miệng, hỏi: "Xin hỏi, Cảnh Sơ Tĩnh có ở đó không?"
"Ai?"
"Sơ Tĩnh." Trái tim bởi vì cái tên đó mà nặng nề rạo rực, hắn khàn giọng lặp lại một lần nữa: "Cảnh Sơ Tĩnh."
Đối phương trầm mặc một giây, hỏi lại lần nữa: "Sơ Tĩnh? Anh tìm Sơ Tĩnh?"
"Đúng."
"Ách, anh chờ một chút, chờ một chút."
Giọng cô gái đột nhiên có chút khẩn trương, cô che ống nói, nhưng hắn vẫn nghe được cô kinh hoảng dùng tiếng Trung thét lên.
"Thủy Tịnh! Thủy Tịnh! Có một người đàn ông gọi điện thoại tìm Sơ Tĩnh!"
Không bao lâu sao, một cô gái khác tiếp lên điện thoại.
"À, Xin chào, tôi là Phương Thủy Tịnh. Anh muốn tìm Sơ Tĩnh à? Xin hỏi anh là. . . . . . ?"
Cô gái này thanh âm rất tỉnh táo, nhưng lộ ra một tia khẩn trương.
"Tôi là. . . . . . Bạn của cô ấy." Hắn nắm chặt ống nói, "Tôi tên là Irapa."
"Irapa, xin hỏi anh tìm cô ấy, có chuyện gì không?"
Mặc dù không nhìn thấy mặt của đối phương, nhưng trực giác của hắn cảm thấy cô gái này đang phòng bị hắn.
Có lẽ người nhà của cô không hy vọng cô sẽ cùng hắn có liên quan, hắn nhớ lại hình ảnh anh trai của cô không che giấu được ánh mắt khinh bỉ. Gáy hắn hơi cứng đờ, khàn khàn nói: "Không có việc gì, tôi chỉ là muốn hỏi, mấy hôm trước khi cô ấy rời đi, quên mang một món đồ, tôi nên gửi tới chỗ nào? Cô ấy quên lưu địa chỉ, chỉ chừa điện thoại."
"Mấy ngày trước?" Cô gái sửng sốt một chút, "Mấy ngày trước anh ở cùng Sơ Tĩnh?"
"Không sai." Nếu không phải khát vọng muốn gặp cô sâu như vậy, hắn gần như muốn đem điện thoại cúp.
"Xin lỗi, tôi có thể xin hỏi một chút, anh là người ở đâu không?"
Hắn ngẩn ra, cô gái này tại sao hỏi hắn là người ở đâu?
Người nhà của cô, không phải nên biết hắn ở đâu sao?
Một cỗ cảm giác bất an, bỗng nhiên leo lên trái tim.
Cô vội vàng rời đi, còn người anh trai đó, lại khẩn trương giống như bắt cóc chưa thành!
Bỗng dưng, tất cả tin tức ở trong đầu chắp vá lại .
Hôm đó, cô thậm chí không hề trở về phòng thu dọn đồ đạc, chỉ đi như vậy, thật sự không hề mang theo thứ gì, cũng không hề trở lại gõ cửa; Cô gái nhỏ đó là ngoan cố như thế, hắn từng lĩnh giáo qua cô chấp nhất, xoay người bước đi lặng lẽ không phải hành động mà cô sẽ làm.
Người anh trai đó!
Tim của hắn, đột nhiên run lên. Tất cả suy nghĩ ở trong đầu hắn thoáng qua như tia chớp, hắn không trả lời câu hỏi của cô, chỉ trầm giọng đổi câu hỏi."Đồ Chấn có ở đó không?"
"Anh biết Đồ Chấn?" Cô gái sửng sốt lần nữa. Đáng chết! Cô gái này không biết hắn gặp qua Đồ Chấn! Chuyện đáng chết thật, không ổn rồi.
Hắn trắng bệch, nghiêm mặt, nói: "Tôi không biết, nhưng tôi đã gặp anh ta, bảy ngày trước, một người đàn ông tự xưng Đồ Chấn xuất hiện, dẫn cô ấy đi rồi."
Tiếng kinh hô cùng tiếng chửi rủa,từ đầu điện thoại bên kia truyền đến.
Cô gái che lại ống nói, quát bảo ngưng lại, hiển nhiên là những người ở sau lưng cô nghe lén cùng ồn ào , sau đó mới nói: "Irapa, Đồ Chấn hai tháng này đều ở đây, không hề rời đi, người đàn ông kia không phải hắn, là một người đàn ông người khác có dáng dấp rất giống hắn, hắn tên là John Mak. Sơ Tĩnh đã mất tích hơn hai tháng trước, chúng tôi đến bây giờ cũng không hề hành tung của cô ấy, tôi nghĩ bắt cóc cô ấy, chính là người đàn ông đó."
Mặc dù đã đoán được, nhưng hắn vẫn cảm giác giống như là bị người ta đánh một quyền.
"Có thể làm ơn nói cho tôi biết, tại sao anh lại biết cô ấy không?"
Hít một hơi thật sâu, hắn báo cho đối phương: "Hơn hai tháng trước, cô ấy ngồi phi cơ trực thăng rớt xuống, tôi mang cô ấy về nhà chữa thương."
"Hơn hai tháng này, cô ấy luôn ở chung một chỗ với anh?"
"Đúng." Hắn thô ráp mở miệng, trái tim rút chặt, chỉ nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô rưng rưng. Đáng chết, lúc ấy nhất định cô đã biết đối phương là ai, nhưng là không muốn dính líu đến hắn, cho nên mới muốn đi vội vàng như thế. Hắn nhắm mắt lại, chính mình không thể tin được sẽ phạm vào loại sai lầm này, nói giọng khàn khàn: "Chỗ tôi ở không hề điện thoại, cô ấy vẫn muốn liên lạc cùng các người, nhưng gió tuyết quá lớn, chúng tôi bị bao vây."
"Lần cuối cùng anh nhìn thấy cô ấy, là ở địa phương nào?"
" Núi Andes." Hắn nói: "Tôi ở dãy núi Andes Châu Nam Mỹ."
Nghe vậy, cô gái kia lập tức phản ứng kịp, đổi bằng tiếng Tây Ban Nha đối thoại cùng hắn: "Nơi đó là ở Chi Lê, hay là Argentina?"
" Hướng tây bắc Argentina." Hắn báo cặn kẽ vị trí của thôn trang cùng nông trường.
"Cám ơn anh, chúng tôi cần tin tức kỹ lưỡng hơn, xin ngươi không nên di chuyển, , công ty chúng tôi đã có người đang Châu Nam Mỹ , bọn họ sẽ lập tức chạy tới, có thể nói cho tôi biết, số điện thoại ở chỗ anh không?"
Hắn đem số điện thoại báo cho cô, lại hỏi cô mấy vấn đề, sau đó mới cúp điện thoại.
Nhìn chằm chằm vào nguwoif đàn ông mặt tái nhợt trong gương, hắn chỉ cảm thấy toàn bộ máu của hắn trong mấy phút kia đều bị rút hết ra khỏi người của hắn.
Ông trời ơi, hắn đã làm cái gì? Lúc đó hắn nên nhìn ra cô có cái gì không đúng, hắn căn bản không nên để cho cô rời đi. Mặc dù rất muốn lập tức xông ra tìm người, nhưng trừ gã anh trai chết tiệt đó ra, hắn không hề bất kỳ đầu mối nào, mà người nhà của cô hiển nhiên biết rất rõ ràng người đã bắt cô đi là ai. Hắn nhất định phải đợi người nhà của cô chạy tới.
Ngoài phòng, gió tuyết thổi cuồng loạn, trận bão tuyết này không biết còn phải thổi đến bao lâu.
Hắn hoài nghi người nhà của cô đến tột cùng phải mất bao lâu mới có thể chạy tới nơi này, có lẽ hắn nên chủ động xuống núi tìm bọn họ.
Nhưng mới vừa rồi, cô gái kia nói, bọn họ đã lên đường, nếu hắn và bọn họ bỏ qua, sẽ càng làm trễ nãi nhiều thời gian hơn.
Hắn nắm chặt quyền, chỉ có thể muốn mình phải kiên nhẫn chờ đợi.
Hắn không thể tiếp tịc phạm thêm sai lầm, hắn đã lãng phí quá nhiều thời gian, mỗi một bước đi kế tiếp của hắn, đều phải chính xác, không thể đi sai được, mới có cơ hội gặp lại được cô.
Cho nên, mặc dù lòng như lửa đốt, hắn vẫn chỉ có thể ngồi xuống, bắt đầu chờ đợi.
BẠN ĐANG ĐỌC
ANH CHÀNG QUÊ MÙA THÂM TÌNH
Romance- Tác giả: HẮC KHIẾT MINH - Thể loại: Ngôn tình (hài, sủng, sắc, hiện đại) - Nguồn: thichtruyen.vn - Link bản gốc: http://thichtruyen.vn/truyen-ngon-tinh/anh-chang-que-mua-tham-tinh - Văn án: Bị một cô gái đánh làm hắn thực sự nổi giận. ...