Chương 8

1K 16 0
                                    



"Chị, em thật sự không nghĩ đến...... À...... nói sao đây?"

Mạnh Nhược Kiều thật cẩn thận mở miệng, cô vẫn không có dũng khí nhắc tới hai chữ kia, một đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm về phía bụng Mạnh Uyển Lôi vẫn còn bằng phẳng.

Cô cùng Phạm Sĩ Hách đã muốn kết hôn, hơn nữa ba cũng đã biết, chỉ có cậu cô còn chưa dám nói, cô không có dũng khí nha! Nếu cậu biết cô cùng vị hôn phu của chị gái kết giao...... Mạnh Nhược Kiều khẽ đánh cái rùng mình, cậu nhất định sẽ phát điên lên, hơn nữa......

Nghĩ đến cậu cùng chị gái mình có quan hệ, cô liền mông lung khó nghĩ. Cô cũng không dám hỏi cậu, chỉ có thể tiếp tục làm bộ như không biết, nhưng loại sự tình này sao có thể giấu diếm cả đời? Nói thế nào, cô cùng Phạm Sĩ Hách cũng không thể lén lút cả đời nha! Cậu sớm hay muộn cũng sẽ phát hiện, đến lúc đó......

Mạnh Nhược Kiều càng nghĩ càng cảm thấy khủng bố, nhưng là trước mặt nữ nhân vật chính lại có vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, giống như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.

"Chị, nói gì đó đi!" Đừng để cho cô một người độc xướng độc diễn có được không?

"Không có gì hay để nói."

Mạnh Uyển Lôi không phải không muốn đi tìm Quân Dịch, mà là thái độ hắn lạnh nhạt, vô tình, làm cho cô căn bản không biết nên nói cái gì. Tay nhỏ bé xoa xoa bụng, sự lạnh nhạt của hắn làm cho cô bi ai, không phải không nói ra được nhưng mà rất khó khăn, thật ra là cô không thể ở trước mặt hắn thẳng thắn bày tỏ.

Cô rất quật cường, mà hắn...... Cách cô quá xa.

"Làm ơn, bụng của chị dần dần sẽ to lên, chị cho là có thể giấu giếm được bao lâu? Chuyện của em và Sĩ Hách, cậu sớm muộn cũng sẽ biết......"

"Bạn trai của chị nhất định chỉ có thể là hắn hoặc Sĩ Hách sao?" Cô sẽ không có người đàn ông khác sao?

"Chị......" Mạnh Nhược Kiều bị cô dọa sợ tới mức trừng mắt.

"Chị, chị, chị là có ý gì?"

"Muốn làm ba của đứa nhỏ có rất nhiều người." Bằng điều kiện của cô còn sợ không tìm thấy được đàn ông sao?

"Nói gì đi nữa, chị cũng không nhất định phải lập gia đình, đứa bé này chị có thể tự mình nuôi dưỡng."

Cô đã tính toán rất kĩ lưỡng, qua mấy ngày nay cô nghĩ sẽ ra nước ngoài dưỡng thai, thậm chí không bao giờ nữa quay trở lại. Về phần hắn...... Mạnh Uyển Lôi nhắm mắt lại, không muốn nghĩ đến nữa.

"Đúng vậy, chị có thể tự mình nuôi dưỡng, vấn đề là em như thế nào giải thích với cậu? Chị đừng quên thân phận của Phạm Sĩ Hách!"

"Đó là chuyện của em." Mạnh Uyển Lôi trả lời từ tốn, lạnh nhạt, liếc em gái một cái.

"Tóm lại, em đừng cho hắn biết là được."

A...... Mạnh Nhược Kiều thật sự cảm thấy đầu đau quá.

Hiện tại là tình huống gì?

Chị gái cô cá tính quật cường đến thế sao?

Chị ấy không phải luôn cư xử cao nhã, từ tốn hay sao?

Như thế nào hiện tại muốn làm khó như vậy?

Cô thừa dịp cậu bận rộn công tác thời điểm, liền theo đó trốn lên Đài Bắc, nguyên bản tưởng cùng Mạnh Uyển Lôi thương lượng nên làm cái gì bây giờ, ai biết Mạnh Uyển Lôi thầm nghĩ làm đà điểu, làm cho sự tình đi đến bế tắc, chính là không nghĩ cùng cậu cô nói chuyện cho rõ ràng.

Mạnh Nhược Kiều đau đầu xoa huyệt thái dương, bất đắc dĩ nhìn Mạnh Uyển Lôi.

"Em thật sự không hiểu chị đang nghĩ cái gì, thích thì cứ nói là thích nha! Cần gì phải làm khổ lẫn nhau?"

"Chẳng lẽ em đối với Sĩ Hách có thổ lộ trực tiếp sao?" Mạnh Uyển Lôi nhẹ nhàng giọng điệu lên tiếng.

"Chuyện đó không giống với chuyện này nha!" Làm ơn, chị gái với cô bất đồng ý nghĩ?

"Lúc trước Phạm Sĩ Hách là vị hôn phu của chị, tương lai là anh rể! Em cho dù có thích anh ấy cũng không dám thừa nhận nha! Bởi vì chúng em có trở ngại quan hệ ngăn cản, phức tạp tâm tình, nhưng là chị cùng...... Ách, là bất đồng." Mạnh Nhược Kiều tiếp tục giải thích, dừng lại một chút, hơn nữa cuối cùng nói ra một câu.

"Cho nên vì cái gì phải so sánh?" Nhìn vẻ mặt thẳng thắn của em gái, Mạnh Uyển Lôi nở nụ cười.

"Kiều Kiều, chị thực hâm mộ em."

"A?" Nói cái gì vậy? Cô rên lên kinh ngạc, Mạnh Uyển Lôi nhàn nhã mở ra một câu mạc danh kỳ diệu?

"Chị với hắn không có đơn giản như vậy, hắn...... Không có khả năng thích chị, trừ em ra, hắn chán ghét mọi người trong Mạnh gia."

"A?" Mạnh Nhược Kiều lắc lắc đầu, trực giác nghĩ đến đầu sỏ gây nên.

" Tất cả là tại ba?"

"Ừa!" Mạnh Uyển Lôi nhíu mày, vẻ mặt buồn bã.

"Dì mất, hắn vẫn quên không được."

"Mẹ mất cũng không phải lỗi của chị......"

"Ai cũng biết vậy, chị so với ai khác càng hiểu rõ hơn."

Cô biết Nghiêm Quân Dịch cho rằng sự hy sinh của dì không đáng giá, đem cả đời lãng phí trên người đàn ông đa tình.

Mạnh Nhược Kiều ngậm miệng, cô đương nhiên nhớ rõ, cô khi đó cũng rất tức giận ba mình, một thời gian dài cũng không quan tâm đến.

"Rõ ràng là lỗi của ba......"

"Chị Là con gái của ba." Mạnh Uyển Lôi tỏ ra một chút chua chát cười

"Hắn không hận chị, chính là không khả năng đi yêu chị, bởi vì chị là người nhà họ Mạnh mà hắn thì vô cùng chán ghét, hơn nữa......" Cô dừng một chút, nhìn về phía Mạnh Nhược Kiều

"Hơn nữa, chị từng thương tổn qua em."

"A?" Mạnh Nhược Kiều sửng sốt.

"Em còn nhớ sinh nhật của mình lúc mười tuổi, ngày hôm đó em bị ngã rớt xuống bể bơi hay không?"

"Nhớ rõ nha!" Mạnh Nhược Kiều gật đầu.

"Đó là do chị......"

"Em biết là chị đẩy em xuống nước."

"Cái gì?" Mạnh Uyển Lôi kinh ngạc

"Em như thế nào biết?"

"Làm ơn, em khi đó đã mười tuổi, cho dù tuổi còn nhỏ nhưng có trí nhớ tốt lắm?" Mạnh Nhược Kiều tỏ vẻ xem thường.

"Em té xuống nước liền có người nhìn thấy, ai cũng biết hung thủ chính là chị."

"Vậy sao không nói ra?"

"Là cậu muốn em không nên nói." Mạnh Nhược Kiều nhíu mày, cố gắng hồi tưởng.

"Em nhớ rõ cậu nói chị không phải cố ý, chị chính là cô độc mới có thể xúc động lỡ tay đẩy em xuống nước, kỳ thật chị cũng rất hối hận. Cậu còn muốn bảo em hãy tha thứ cho chị, không cần đem chuyện này nói ra, khi đó em còn cùng cậu ngoắc tay, ước định đây là của bọn họ bí mật."

Vì sao......

Nghe được lời nói của Kiều Kiều, Mạnh Uyển Lôi mờ mịt khó hiểu, không rõ ràng lắm hắn vì sao phải làm như vậy...... Hắn không phải chán ghét cô sao? Cô nhớ rõ vẻ mặt hắn khi đó vô cùng chán ghét, nhưng hắn lại yêu cầu Kiều Kiều không nên nói ra, hắn vì sao phải làm như vậy?

"Em cảm thấy cậu hẳn là không ghét chị?" Mạnh Nhược Kiều lắc đầu.

"Cá tính của cậu em hiểu mà, nếu cậu ghét một người, ngay cả liếc mắt một cái cũng không muốn, chị có nhìn ra thái độ của cậu đối với ba là biết." Cậu đáng ra phải tỏ vẻ thân thiện mới thích hợp, nhưng là cư xử với ba thật sự là vờ như không nhìn thấy.

Lời nói của Mạnh Nhược Kiều làm cho lòng Mạnh Uyển Lôi nổi lên dao động, có thể sao? Hắn thật sự không chán ghét cô sao?

"Nhưng là......"

"Có thể, đừng nghĩ ngợi đoán mò." Mạnh Nhược Kiều chịu không nổi.

"Nghĩ nhiều như vậy tốt lắm sao? Chị nên thẳng thắn cùng cậu nói chuyện!" Thật là, không thể chịu nổi! Cô tức giận rồi.

"Dù sao chỉ sợ thảm nhất là chị bị cậu cự tuyệt mà thôi, có khác nhau sao? Chị lại không có dũng khí đi nói rõ làm sao biết được kết quả sẽ như thế nào? Kiêu ngạo có thể làm cơm ăn sao? Đừng hâm mộ hoặc ghen tị em, hạnh phúc là do chính mình đi giữ lấy, chị mà vẫn đứng yên tại chỗ sẽ đánh mất hạnh phúc mà thôi !"

Mạnh Uyển Lôi kinh ngạc nhìn Mạnh Nhược Kiều, những lời này cô đều biết, chính là đối mặt với Nghiêm Quân Dịch, cô căn bản là không có dũng khí, đối với tình yêu cô lại trở nên nhát gan. Là sợ bị thương tổn? Rõ ràng vết thương đang rỉ máu, nhưng lòng kiêu ngạo đã giúp cô giữ vững, cô làm đà điểu cũng chỉ là không muốn chính miệng nói yêu hắn trước, nếu không cô sẽ mất tất cả và ngã quỵ mất thôi. Ít nhất, cô còn có một chút tự tôn, cô không cần ánh mắt thương hại của hắn.

Trời! Nhìn đến vẻ mặt quật cường của Mạnh Uyển Lôi, Mạnh Nhược Kiều chỉ biết là chị cô vẫn chưa sẵn sàng!

"A! Không thèm để ý hai người, em mặc kệ, cùng lắm thì kêu Phạm Sĩ Hách nhận trách nhiệm làm cha, chuyện kết hôn của hai người xem như quên đi! Em sẽ là vợ nhỏ, chúng ta cùng nhau đến thành phố khác, hai người phụ nữ cùng một chồng mà sinh hoạt!" Hừ, thật tiện nghi cho tên họ Phạm.

"Chỉ sợ anh không may mắn có phúc khí này." Phạm Sĩ Hách vừa đi vào trong nhà, chợt nghe đến thanh âm như quỷ rống của bạn gái, hắn cũng không tức giận, lạnh nhạt bác bỏ lời cô. Sau đó, hắn đưa tay ném tạp chí tới trên bàn.

"Các cô xem đi!"

"Sao hả?"

Mạnh Nhược Kiều nhìn trang bìa tạp chí, lập tức trừng mắt.

"Phạm Sĩ Hách! Anh ăn vụng còn để bị chụp hình? Cái kia, người phụ nữ đi cùng anh là ai? Đưa đây...... A? Bộ dạng cô gái cũng thực quen mặt, địa điểm hình như là phòng tôi mướn ở dưới lầu nha!"

"Mạnh Nhược Kiều, em có thể tiếp tục đùa giỡn cho thỏa thích." Phạm Sĩ Hách chịu không nổi khẽ liếc cô một cái.

Mạnh Uyển Lôi nhìn tạp chí trừng trừng, rồi bình tĩnh nhìn về phía Phạm Sĩ Hách.   

Âm Mưu Của Cô ẤyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ