Chap 9

3.8K 177 0
                                    







Cậu có thể nói với Tại Hưởng- người đàn ông cậu đã yêu thương rất sâu đậm rằng thật ra cậu kỳ thật em vợ của anh sao?
Cậu có thể nói với Thiên Quân, cậu bé không thể kêu cậu là mẹ mà chính xác phải gọi là cậu sao?
Mang theo đầy bụng tâm sự, Chung Quốc cũng không còn tâm trạng quét tước nữa, lấy cớ mệt mỏi, cả buổi chiều đều tránh ở trong phòng phiền não .
Lúc chạng vạng, Tại Hưởng về đến nhà, cậu cố lấy lại tinh thần đến phòng khách đón anh, mặc anh thân mật hạ xuống một cái hôn nhiệt liệt trên môi mình.
Lòng của cậu không ngừng run rẩy, nhìn người đàn ông xuất sắc trước mắt này, muốn cậu lựa chọn buông tay, cậu thật sự rất luyến tiếc, nhưng nếu là tiếp tục làm bộ như không có việc ấy mà vẫn ở lại, lương tâm của cậu sẽ có cảm giác bất an.
Trước kia không biết gì cả, cậu cũng sẽ không nghĩ gì nhiều, nhưng bây giờ đã biết chân tướng, cậu đương nhiên không thể lại bỏ mặc, ít nhất phải tìm ra được Rain đang ở nơi nào trước đã.
Tại Hưởng nói một vài việc liên quan đến công việc nhưng cậu lại một câu cũng không nghe vào tai. Anh cũng phát hiện ra cậu không ổn. "Chung Quốc...... Chung Quốc?"
"Ách?" Cậu bừng tỉnh, vẻ mặt có chút lo lắng bất an.
"Em làm sao vậy? Sắc mặt rất kém a." Anh lo lắng sờ sờ trán cậu,"Bị bệnh rồi sao? Em muốn đi khám bác sĩ không?"
"Không có gì." Cậu lắc đầu, đối mặt với ánh mắt X quang có thể xuyên thấu lòng người của anh, cậu liền vội vàng tìm một cái cớ."Chắc do hôm nay quét tước trong nhà quá mệt mỏi thôi."
"Đồ ngốc, không phải anh đã nói việc dọn dẹp nhà cửa đã có người hầu lo sao? Cần gì phải khiến mình vất vả như vậy."
"Không sao, dù sao em ở nhà nhàn rỗi cũng không có việc gì làm."
Nói đến việc này, Tại Hưởng có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm cậu một hồi lâu."Chung Quốc, em muốn ra ngoài làm việc sao?"
Cậu có chút kinh ngạc là anh lại hỏi như vậy, "A, nếu có thể có công việc làm thì tốt rồi ......" Cửa hàng trang phục sủng vật trên mạng của cậu cũng ngừng kinh doanh đã lâu rồi.
"Sau cuộc thi thiết kế trang phục lần trước, anh biết em rất có năng khiếu đối với thiết kế trang phục." Anh ôm cậu, "Nếu em muốn làm việc, cho dù là mở tiệm hay làm nhà thiết kế gì đi nữa anh cũng sẽ giúp đỡ em."
Cậu cảm động nhìn anh,"Anh nói thật sao?"
"Đương nhiên." Anh hôn môi cậu, "Anh hy vọng em vui vẻ."
Cổ họng Chung Quốc có chút nghẹn ngào, giờ phút này, cậu thật muốn nói cho anh biết chân tướng biết bao, nhưng một khi nói ra rồi thì anh còn giống như bây giờ sủng cậu yêu cậu nữa không?
Người đàn ông không dễ có thể tìm như thế, nếu có một ngày cậu mất đi anh thì phải làm sao?
Đột nhiên cậu ôm chặt anh hết sức, giống như sợ anh biến mất mà càng tăng thêm sức.
"Tại Hưởng, nếu như em...... cả đời cũng không khôi phục trí nhớ thì anh có thể vẫn ở bên em cả đời hay không?"
Anh nghe vậy bật cười, anh còn ước gì cậu vĩnh viễn cũng không khôi phục trí nhớ nữa ấy chứ, chỉ là...... trong mắt anh chợt lóe, cậu thật sự mất trí nhớ sao? Hay là nên hỏi, cậu là Rain sao?
Mặc kệ như thế nào, anh chỉ cần người con trai trong lòng này, điều đó là không thể nghi ngờ .
Bàn tay to mềm mại vỗ phía sau lưng cô, anh trầm cười cam đoan: "Sẽ, anh sẽ."
Sau khi qua kỳ nghỉ đông, Thiên Quân về trường đi học trở lại, dưới sự làm chủ của Chung Quốc, chương trình giáo dục anh tài của cậu được giảm bớt rất nhiều, bởi vì người làm mẹ này cảm thấy trẻ con quan trọng nhất vẫn phải có niềm vui lúc nhỏ.
Tuy rằng Tại Hưởng luôn giữ vững ý kiến phản đối, nhưng cuối cùng vẫn là không lay chuyển được sự kiên trì của cậu, mà sự thật chứng minh, giảm đi nhiều áp lực từ việc học, Thiên Quân trở nên cởi mở không ít so với trước kia.
Chung Quốc cũng khăng khăng mỗi ngày tự mình đưa con đến trường, đón con tan học, tình cảm của hai mẹ con càng ngày càng tốt, Thiên Quân bây giờ thích nhất là đem từ "Mẹ tớ nói......" mà để ở bên miệng, ngày càng ỷ lại ở cậu nhiều hơn.
Hôm nay, vào giờ tan học, Chung Quốc vẫn như mọi ngày mà chờ con ở cửa trường tiểu học, tiếng chuông tan học vừa vang lên không bao lâu, một đám trẻ con liền từ trong trường chạy vội ra ngoài.
"Mẹ!" Thiên Quân nhìn thấy cậu, vui mừng chạy vội về phía cậu.
"Tiểu Quân, cậu đợi tớ với ......"
Theo sát phía sau cậu bé là bạn học cùng lớp, bộ dạng mập mạp, nhìn cả người đều là hàng hiệu cũng có thể đoán được một cậu ấm có gia thế không bình thường.
"Mẹ, cậu ấy tên là Hàn Tử Dương, là bạn tốt của con."
Hàn Tử Dương kéo kéo cậu bé,"Tiểu Quân, anh trai xinh đẹp này thật sự là mẹ của cậu sao? Nhưng mà thoạt nhìn rất trẻ nga!"
"Đó là đương nhiên, bởi vì đó là mẹ của tớ mà." Thiên Quân kéo tay mẹ, giống như muốn khoe gì đó mà nhìn từ trên xuống dưới, "Hơn nữa tớ nói cho cậu biết, mẹ tớ không chỉ có hình dáng xinh đẹp mà làm món ăn cũng rất ngon nga."
Nhìn hai đứa trẻ nói chuyện với nhau thật vô tư hồn nhiên, Chung Quốc không nhịn được mà cười ra tiếng,"Tiểu Quân, con đã đói bụng chưa? Muốn đi ăn KFC hay không? Con hỏi luôn Tử Dương có muốn cùng đi hay không, các con có thể cùng chơi ở khu trò chơi nữa!"
"Có có, con muốn đi -"
"Tiểu thiếu gia......" Lúc này, một người thanh niên trẻ tuổi mặc đồng phục lái xe vội vã xuống xe chạy tới,"Thật có lỗi, chú đến muộn, con chờ lâu lắm rồi phải không?"
"Chú Đại Bảo, hôm nay con muốn cùng đi ăn KFC với Tiểu Quân còn có mẹ Tiểu Quân nữa, chú muốn đi cùng bọn con hay không?"
"Ách......" Tề Gia Bảo hơi nao nao, lúc anh ta xoay người nhìn về phía Chung Quốc, bỗng dưng trợn to mắt, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc."Chung Quốc?!"
Cậu cũng nhận ra anh ta, "Đại Bảo?"
Cậu tuyệt đối không nghĩ tới lại gặp được bạn học cũ ở chỗ này, Tề Gia Bảo là bạn học chung tiểu học lẫn trung học (cấp 2) của cậu, trước đây hai người đều cùng nhau đến trường; Nhưng sau khi lên cao trung(cấp 3) vì không học cùng trường, vả lại sau khi cha mẹ cậu qua đời cậu cũng đến Đài Bắc nên rất ít liên lạc, đại khái bọn họ cũng không gặp nhau nhiều năm rồi, thật sự không thể tưởng được sẽ gặp lại trong tình huống thế này. Tề Gia Bảo gợi ra một nụ cười thật to,"Tiểu thiếu gia, phu nhân vốn đã dặn hôm nay sau khi tan học sẽ đưa cháu đi Mc Donalds, bây giờ đổi thành KFC đương nhiên cũng không thành vấn đề."
Vì thế, hai lớn hai nhỏ bốn người liền đến một cửa hàng ăn nhanh gần đó, hai đứa bé ăn gà rán xong liền chạy đến khu trò chơi, còn hai người lớn thì trò chuyện về tình hình hiện tại của họ.
Đến một cửa hàng ăn nhanh gần đó, hai đứa bé ăn gà rán xong liền chạy đến khu trò chơi, còn hai người lớn thì trò chuyện về tình hình hiện tại của họ. Thì ra sau khi Tề Gia Bảo tốt nghiệp cao trung thì được chị họ của cậu ta giới thiệu xuống Đài Bắc làm việc, hiện tại, cậu ta đang làm tài xế cho gia đình của chủ tập đoàn Hàn Thị, cũng có một bạn gái sắp kết hôn.
Đối với việc bạn học cũ được gả vào hào môn khiến anh ta vô cùng kinh ngạc, có điều thấy Chung Quốc một bộ không có ý muốn nói nhiều về chuyện này thì anh ta cũng không hỏi nhiều .
Cũng bởi vì mối quan hệ này mà sau khi hai người đưa đón hai đứa bé cũng ít nhiều tán gẫu vài câu, có khi Tề Gia Bảo nhận được đặc sản của quê nhà gửi đến cũng sẽ chia cho cậu một ít.
Chung Quốc cũng có nghĩ tới có nên kể chuyện gặp được Tề Gia Bảo cho Tại Hưởng nghe hay không, nhưng nếu mở miệng thì cậu lại rất khó giải thích, vì sao mình lại có một bạn học cũ đến từ nông thôn, hơn nữa Tại Hưởng gần nhất cũng bận lo buổi triển lãm trang phục ở Pháp nên cậu cũng không vội nói chuyện này.
Mà chính cậu cũng không nhàn rỗi, chuyện Tại Hưởng nói muốn giúp cậu chuyện công việc là nghiêm túc, hôm trước cậu cùng anh thảo luận kế hoạch mở cửa hàng bán trang phục sủng vật, anh không nói hai lời liền đưa cho cậu tờ chi phiếu ba trăm vạn, có tiền viện trợ rồi nên hiện tại cậu đang vội tìm người vào cửa hàng để cùng thiết kế, chế tác trang phục sủng vật.
Tại Hưởng đến Pháp công tác một tuần, mỗi ngày cậu đều rất nhớ anh, buổi tối ít nhất cũng tán gẫu điện thoại với anh cả tiếng đồng hồ, có điều vẫn chưa muốn đề cập đến chuyện của Tề Gia Bảo, tán gẫu nhiều nhất chính là kế hoạch khai trương của cậu.
Rốt cục, hôm nay anh sẽ về nước .
Cậu thực chờ mong, còn dự định tự mình xuống bếp nấu một bữa để chào đón anh, chuẩn bị hết thảy ở phòng bếp xong, một lúc sau mới phát hiện sắp đến giờ đón con, vội vàng chạy đi ra ngoài.
Không ngờ người tới trễ không chỉ có mình cậu, Tề Gia Bảo cũng còn chưa tới đón Tử Dương, lúc câu đang định gọi di động cho cậu ta hỏi thế nào thì đột nhiên nhìn thấy xe của Hàn gia xuất hiện, còn vượt đèn đỏ, vả lại còn né tránh một chiếc xe máy, cả chiếc xe còn xông lên chỗ dành cho người đi bộ - may mà xe cùng người không bị sao, Tề Gia Bảo có lẽ cũng bị dọa ngây người, một hồi lâu sau mới chậm rãi cẩn thận chạy xe ra khỏi chỗ dành cho người đi bộ, tấp vào ven đường.
Chung Quốc thấy sắc mặt cậu ta không tốt lắm,"Đại Bảo, cậu sao vậy?"
Cậu ta hoảng hồn vẫn chưa trấn định mà ngây ngốc nhìn cậu, "Không...... Không có gì, chỉ là vừa rồi có chút không tập trung mà thôi......"
"Nhưng mà sắc mặt cậu rất kém nha, có phải bị bệnh rồi không?" Cậu lo lắng nói: "Nếu trong người không khỏe thì đến bệnh viện ngay đi, cậu lái xe như vậy sẽ làm Tử Dương sợ đấy."
Di động trên người cậu ta vang lên, cậu ta giống như là một phản xạ mà cầm di động lên nghe, không biết đối phương nói gì mà sắc mặt cậu ta càng ngày càng tái nhợt, đến cuối cùng thì ngay cả giọng nói cũng mất tự nhiên.
"Đại Bảo, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?"
Anh ta thất hồn lạc phách nhìn cậu," Bác sĩ chẩn đoán chính xác rằng mẹ tôi bị ung thư hạch bạch huyết......"
Hôm nay, lúc Chung Quốc từ bệnh viện thăm mẹ của Tề Gia Bảo về nhà đã là chín giờ tối. Nhìn thấy cậu, vẻ mặt Trung bá có chút mất tự nhiên chào cậu một câu, Amy còn không ngừng nháy mắt với cậu.
Hóa ra Tại Hưởng đã về nhà, anh ngồi bắt chéo chân ở trước quầy bar, trên quầy bar đặt một cái ly uống rượu.
"Di, Tại Hưởng, không phải hôm nay anh ở lại công ty họp sao? Mấy giờ về nhà, đã ăn cơm chiều chưa?"
"Ân." Anh thấp giọng đáp một tiếng,"Vừa mới ăn cùng đồng nghiệp rồi."
"Vậy là tốt rồi." Cậu đặt mông ngồi lên sô pha, vẻ mặt nhìn thực mỏi mệt.  Tại Hưởng cầm lấy ly rượu uống một ngụm, có chút đăm chiêu nhìn cậu,"Gần đây dường như em rất bận."
"Ách...... Đúng rồi, ha ha......" Cậu khúc khích cười trừ. Tề gia gặp nạn, cậu không có cách nào khoanh tay đứng nhìn a.
Đột nhiên anh chuyển đề tài hỏi: "Em thường xuyên đưa đón Tiểu Quân đi học sao?"
Cậu gật gật đầu,"Đúng rồi, đó là thời gian riêng của bọn em."
Anh im lặng xuống, lại hỏi: "Chuyện lần trước em nói muốn mở tiệm đã chuẩn bị thế nào rồi?".
Nghĩ đến việc này, cậu lại thở dài, vốn đã tìm được vị trí cửa hàng rồi, nhưng Tề gia thật sự là họa vô đơn chí, ngoại trừ việc mẹ Tề bị bệnh thì ba cậu ấy cũng lái xe đụng người ta bị thương, trong khoảng thời gian ngắn, tiền thuốc men của mẹ, rồi tiền bồi thường người bị ba cậu ấy đụng phải, khiến cậu ấy không xoay sở được, gấp đến độ lao tâm lao lực quá độ.
Cậu thấy tình trạng bạn học cũ không còn cửa nào để cầu cứu thì thật sự thực không đành lòng, hôm nay cậu ta đã nói với cậu là cậu ta đã vay vốn tín dụng nhưng vẫn không đủ, nói không chừng còn muốn vay nặng lãi ở ngân hàng tư nhân ngầm.
Nghe vậy cậu lập tức lấy chi phiếu mà Tại Hưởng đưa cho cậu ra. Đùa hay sao, Đại Bảo không xem tin tức xã hội hiện nay sao, tiền vay của ngân hàng tư nhân là vạn kiếp cũng không thể trả, căn bản là không thể động vào.
Chỉ là chuyện này, phải giải thích với Tại Hưởng thế nào đây? Ai, cậu có thể nói với anh là mẹ Tề mẹ cùng bác Tề trai là người nhìn mình lớn lên từ nhỏ nên cậu không có cách nào thấy chết mà không cứu được sao?
Cậu qua loa mà nói,"Việc đó a, còn đang xem xét, còn đang xem xét......"
"Sao vậy Chung Quốc? Hình như em có chuyện gì gạt anh, là chuyện mở tiệm tiến triển không thuận lợi sao? Có cần anh giúp hay không? Tìm vị trí cửa hàng, tuyển người, tất cả anh đều có thể giúp em giải quyết."
"Không cần !" Cậu vội vàng từ chối,"Việc này em có thể tự làm."
Nhìn chằm chằm sắc mặt mất tự nhiên của cậu, khuôn mặt tuấn tú của anh không khỏi trầm xuống,"Chung Quốc, em thật sự cái gì cũng không tính nói cho anh biết sao? Hay là em cảm thấy Tại Hưởng anh là một kẻ ngốc?"
Nghe vậy cậu liền bị dọa một trận, sao anh ta lại nói như vậy? "Anh làm sao vậy?"
"Tôi luôn tự hỏi, đối với em, Chung Quốc, tôi có phải là thật sự không hiểu em không." Anh ngừng lại một chút, có chút thất vọng nói: "Và sự thật chứng minh, tôi đã bị em lừa."
Cậu không thể tin được hô nhỏ một tiếng,"Tại Hưởng, anh nói vậy là có ý gì?"
Anh không đáp mà hỏi lại, "Chung Quốc, em cảm thấy tôi đối xử với em không tốt sao?"
Cậu vội vàng trả lời,"Không có a, anh đối xử với em tốt lắm."
"Nếu như vậy thì sao còn phản bội tôi?"Anh rốt cục cũng hỏi ra miệng.
Cậu không hiểu gì cả,"Em nào có phản bội anh?!"
Thấy cậu còn muốn giấu diếm, cơn tức của Tại Hưởng lại nổi lên, nhớ đến xấp tư liệu nhìn thấy hôm nay, anh thật sự là vừa tức lại thương tâm, giọng điệu cũng bén nhọn lên.
"Quan hệ của em cùng người đàn ông gọi là Tề Gia Bảo kia tựa hồ không phải là tầm thường chứ." Mỗi một câu anh nói ra, lòng liền đau một chút,"Mượn danh nghĩa đưa đón Tiểu Quân đi học để hẹn hò cùng người đàn ông kia, em tự cho là không chút sơ hở nào sao?"
Anh biết Đại Bảo? Nhưng mà, sự thật không phải như anh nói a, cậu nào có hẹn hò cùng Đại Bảo chứ?!
"Anh hiểu lầm rồi, em với Đại Bảo chỉ là cùng đưa hai đứa trẻ đi ăn rồi thuận tiện tâm sự chuyện quê nhà ở Nam bộ của bọn em thôi -"
"Ba!" Tại Hưởng không khách khí ném một xấp ảnh chụp đến trước mặt cậu,"Quê nhà sao? Không phải từ nhỏ em đã lớn lên ở Đài Bắc sao, sao lại là quê nhà ở Nam Bộ?"
"Ách......" Thảm rồi, cậu phải giải thích như thế nào a?
Cậu nhìn những ảnh chụp tán ra ở trước mặt, tất cả đều là hình cậu cùng Tề Gia Bảo vừa nói vừa cười.
"Anh cho người theo dõi em?" Mặt cậu biến sắc .
Tại Hưởng khinh thường đáp lại,"Theo dõi em là đám cẩu tử(từ dùng để chỉ những phóng viên) kìa, bọn họ đem ảnh chụp tới tìm tôi, uy hiếp tôi nếu không cho bọn họ năm mươi vạn thì sẽ đem những ảnh chụp này bán cho những tạp chí bát quái."
Cậu nghe xong thoáng thở phào một hơi, không phải anh cho người theo dõi cậu là tốt rồi, bởi vì cảm giác bị người khác hoài nghi thật sự là rất khó chịu."Em với Đại Bảo chỉ là nói chuyện phiếm mà thôi, không làm cái gì cả, anh cần gì phải tức giận đến như vậy?"
Anh lạnh lùng cười,"Không làm gì sao? Như vậy, vì sao em lại lấy tiền tôi cho em đưa cho hắn ta?" Anh nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi cho em tiền, em lại cầm đưa cho đàn ông!"
Những lời này làm Chung Quốc tức giận, anh ta có thể nghĩ cậu như vậy sao! "Anh cho rằng là như vậy sao?"
"Bằng không em muốn tôi nghĩ như thế nào?" Mấy năm trước vào lúc bọn họ vừa kết hôn cũng từng xảy ra chuyện Rain ra vào quán trai bao để tạo scandal trả thù anh, có điều khi đó anh hoàn toàn không thèm để ý, dứt khoát xuất ngoại công tác mấy tháng nhắm mắt làm ngơ, anh bỗng liên tưởng đến tình cảnh khi đó, cậu...... khôi phục trí nhớ rồi sao?

[Hoàn] [Chuyển Ver]-[Vkook]-Đổi lấy một người vợ hiền Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ