CHƯƠNG 6

595 15 0
                                    

Hắn muốn lấy vợ.

Sư phụ bói toán quả nhiên linh nghiệm, năm nay hắn đúng là phạm hoa đào; mà nàng, chỉ cần có thể bảo vệ hắn không bị chút thương tổn nào, là có thể trở về Tiếu Tiếu cốc trước thời hạn, cũng luyện được "Tật Quang tàn ảnh", nhưng tại sao nàng lại không thể vui vẻ? Động tác của Hoàng Phủ Thao rất nhanh, từ hôm đó hồi cung, liền cấp tốc ban chiếu chỉ.

Trong thời gian không tới một tháng, các tiểu thư nhà quan, các mỹ nhân nước phụ trong danh sách được lựa chọn, đều đã tiến vào Kinh Thành đợi lệnh, chỉ chờ chiếu chỉ ban xuống lần nữa, sẽ tiến vào Duệ Vương phủ tiến hành tuyển chọn.

Vì Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, có thể nói Hoàng Phủ Thao đã dùng hết tâm tư, các cô gái trên danh sách đều có gia thế tốt, tài mạo song toàn, mà bên trong phủ, cũng vì việc trọng đại này mà bận rộn khắp nơi.

Dưới sự chỉ huy của Tổng quản, mỗi một gian phòng danh cho khách, đều được quét dọn tới rực rỡ hẳn lên, mỗi viện, cũng đều được đặt thêm nhiều kì hoa dị thảo, tăng thêm không khí.

Ngoài ra, Tổng quản thậm chí còn mời thêm vài người đầu bếp dị quốc, mấy ngày nay vẫn ở trong phòng bếp, thử nấu nhiều món ăn ngon lạ cùng Lôi đại nương, để bảo đảm ngày "yến tiệc chọn vợ" đó diễn ra, các giai nhân nước phụ trong danh sách có thể có cảm giác như đang ở nhà. Mặc dù bận rộn, nhưng trên dưới toàn phủ đều ngập tràn vui vẻ, duy chỉ có nàng, vẫn không thể hòa vào không khí vui sướng kia —— hưu! Vào lúc Ấn Hoan đang nhíu mày trầm tư, trong không khí thình lình xảy ra một chút khác thường, lại làm cho nàng giật mình hồi hồn. Không cần quay đầu, nàng lập tức phán đoán chính xác âm thanh, dùng hai ngón tay đón lấy "Ám khí" đang xé không gian mà lao tới, cũng trong nháy mắt tiếp theo, bắn cho ám khí bay ngược trở về.

Đông!

Trong chớp mắt, viên bạc vụn lớn bằng hạt đậu phộng, đã bị khảm vào tường đá, trở thành một món trang sức trên tường. Thượng Quan Khuynh Vân ngồi trước tường đá, thiếu chút nữa đã bị bạc vụn đánh trúng, đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó mới mở miệng. "Ây da, thì ra là ngươi còn có phản ứng ha, ta còn tưởng ngươi đã ngủ thiếp đi !"

Hắn như cười như không mà trêu ghẹo, vẻ mặt Ấn Hoan vẫn lạnh lùng, nghiêm túc cảnh cáo.

"Lần tới đừng làm chuyện như vậy nữa."

"Ha ha, Ấn cô nương chớ mất hứng, Long mỗ chỉ muốn thử một chút xem thích khách trong truyền thuyết, có bao nhiêu khả năng." Nàng lạnh lùng liếc nhìn gã, giống như là đánh giá gì đó.

Người này là bạn làm ăn của Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, người ta gọi gã là Long gia, nghe nói là một nhân vật lợi hại. Vì thương lượng việc buôn bán, hai người thường ước hẹn gặp mặt ở bên ngoài, nàng đi theo mấy lần, sớm đã nhận ra gã có võ công, nhưng không cao bằng nàng.

"Đủ để đưa ngươi tới cái chết." Nàng lạnh giọng nói.

"Cái gì?" Thượng Quan Khuynh Vân không khỏi sửng sốt, tựa hồ không thể nào tin nổi một cô nương nũng nịu như nàng, lại có thể nói ra lời nói máu tanh như thế mà mặt không đổi sắc.

Khó được thấy bạn tốt lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt ngồi một bên xem kịch vui, không khỏi cười nhẹ ra tiếng. "Nàng quả thật có khả năng này." Hắn còn phụ họa giúp, chứng minh Ấn Hoan không nói dối

Mới nãy, nếu không phải nàng nhận thấy được động tác đánh lén này không mang theo bất cứ sát ý nào, hắn tin rằng, viên bạc vụn kia, lúc này đang khảm trên mi tâm bạn tốt của hắn, chứ không phải bức tường đá sau lưng.

"Xem ra Duệ Vương gia rất tin tưởng nha hoàn này." Đối với Hoàng Phủ Hạo Nguyệt ngồi một bên hát đệm, Thượng Quan Khuynh Vân chỉ có thể nở nụ cười quái đản.

"Nàng không phải nha hoàn."

"Ô?" Nhìn thấy sự nghiêm túc trong mắt Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, hắn lập tức hiểu ra, nhếch đuôi mày lên. "Thì ra là như vậy, chẳng trách 'người nọ' lại phiền não như thế, xem ra ánh mắt Vương gia 'đặc biệt' tốt".

"Long gia quá khen." Hoàng Phủ Hạo Nguyệt làm sao không nghe ra ý tứ trêu chọc giấu trong lời nói của bạn tốt.

Ngoài mặt, bọn họ là bạn làm ăn, "trong quan trường" , quan hệ của bọn họ cũng không coi là cạn. Nhưng trên lập trường làm ăn, chuyến ra cửa này, là vì buôn bán, hắn cũng không muốn lãng phí thời gian vào chuyện khác. Thu ngân phiếu trên bàn xong, hắn mới đưa câu chuyện trở về vấn đề chính.

"Khoản trang sức, châu báu đầu tiên, tại hạ kiểm tra không có sai sót, về phần trân châu và hương liệu còn dư, phải phiền Long gia rồi."

"Duệ Vương gia quá lời, quan hệ hai chúng ta có thể nói như cá với nước, bất quá là hợp tác với nhau, sao lại nói đến làm phiền?" Hoàng Phủ Hạo Nguyệt khẽ mỉm cười, không phản bác.

"Thời gian không còn sớm, tại hạ cũng không tiện tiếp tục làm phiền, phải từ biệt ở đây rồi."

"Cũng tốt." Thượng Quan Khuynh Vân không có nhiều lời giữ lại, vẫn lười biếng ngồi thoải mái trên ghế, tựa hồ không tính đứng dậy tiễn khách.

Ngược lại Ấn Hoan bên cạnh, ngay từ lúc Hoàng Phủ Hạo Nguyệt đứng dậy, đã nhanh chóng cầm lấy áo choàng giắt trên bình phong, kéo cửa phòng, ra ngoài đứng đợi.

Mấy ngày nay Lâu Tây không có ở đây, vẫn là nàng đi theo bên cạnh chăm sóc hắn, trước kia không hiểu chuyện, hôm nay làm, lại đặc biệt thuận buồm xuôi gió.

Trong lúc vô tình, nàng đã từ từ dung nhập vào cuộc sống của hắn, quen với tính tình hắn, thói quen của hắn, yêu thích của hắn, khẩu vị của hắn, thậm chí mỗi một động tác, một ánh mắt của hắn đại biểu cho ý tứ gì, nàng luôn có thể dễ dàng hiểu ra. Vào lúc Hoàng Phủ Hạo Nguyệt muốn bước qua cửa ra khỏi sương phòng, Thượng Quan Khuynh Vân trong sương phòng chợt lên tiếng. "Duệ Vương gia." Hoàng Phủ Hạo Nguyệt không dừng bước, càng không có quay đầu lại, mà đi thẳng tới bên cạnh Ấn Hoan, rút áo choàng trong tay nàng ra, nhẹ nhàng phủ áo choàng vây quanh thân thể nhỏ nhắn mềm mại của nàng.

Hành động bất thình lình của hắn khiến nàng có chút sửng sốt, đang muốn mở miệng hỏi, lại bị hắn đoạt lời trước. "Long gia còn có việc gì?" Vừa nói, hắn vừa thuận tay kéo dây tua rua màu xanh hai bên cổ áo, cẩn thận thắt một cái nơ xinh đẹp thay nàng.

Áo choàng đính lông chồn đen được may đo riêng cho hắn, khoác lên trên người của nàng, không những không buồn cười, ngược lại càng khiến nàng thêm nhỏ nhắn yêu kiều.

Hắn nhìn nàng một lát, sau đó bỗng nhiên thuận tay miết nhẹ lên đôi mày đang nhíu của nàng, nàng lại sửng sốt, trong thời gian ngắn cũng nói không ra sự chấn động trong lòng kia là gì, lại sâu sắc cảm nhận được sự dịu dàng và thương tiếc của hắn. Lông tơ bên trong áo choàng mềm mại, có sự ấm áp và mang hơi thở của hắn, tựa như bầu không khí đang vây quanh nàng, chuyện tiệc chọn vợ, tựa hồ đã trở nên không hề quan trọng, khiến nỗi buồn phiền uất nghẹn trong lòng, trong nháy mắt cũng tan thành mây khói.

Ấn Hoan không khỏi lại nở cười yếu ớt, nhưng bên cạnh đó, sự ngượng ngùng cũng khiến nàng vội vã đưa tay cởi áo choàng xuống, ai ngờ hắn ngăn cản nàng, lại cẩn thận nắm lấy đôi tay nhỏ bé của nàng.

Mắt thấy hai người chàng chàng thiếp thiếp, cử chỉ thân mật, Thượng Quan Khuynh Vân đầu tiên là liếc mắt, sau đó mới cất tiếng trêu chọc: "Thật ra thì cũng không phải là chuyện gì quan trọng, Long mỗ chỉ muốn hỏi một chút, nếu mà 'người nọ' biết được mình không những bị người ta lừa gạt, ngay cả chuyện mình khổ tâm an bày, cũng chỉ bị dùng để thu lợi, không biết sẽ có phản ứng gì nhỉ?"

Nghe bạn tốt ý ở ngoài lời, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt chỉ mỉm cười, chậm rãi xoay người.

"Chuyện này chỉ có trời biết, ta biết, huynh biết, nếu Long gia không nói, 'hắn' sao lại có phản ứng gì." "Ai nha, không biết thì hiển nhiên là tốt hơn, nhưng mà không có thú vị gì hết." Thượng Quan Khuynh Vân ngắm nghía hoa văn trên chén sứ, ánh mắt lóe lên dường như đang tính toán điều gì.

Vậy mà Hoàng Phủ Hạo Nguyệt vẫn chỉ mỉm cười nhàn nhạt, ôn hòa hiền lành cứ như người xuất gia chưa bao giờ sát sinh.

"Không thú vị vẫn tốt hơn so với phức tạp, Long gia làm ăn bận rộn, chỉ sợ sẽ không vui khi có rắc rối tới cửa."

"Rắc rối?" Gã tò mò nháy mắt.

"Là rắc rối đếm không hết." Hoàng Phủ Hạo Nguyệt thản nhiên đính chính, tuy không nói rõ ràng là rắc rối như thế nào, nhưng ánh mắt của hắn, lại khiến Thượng Quan Khuynh Vân biết điều không lên tiếng nữa.

Hắn nắm bàn tay nhỏ bé của Ấn Hoan, rời khỏi khách sạn mà chẳng thèm quay đầu lại. Đợi hai người đi xa, Thượng Quan Khuynh Vân mới hờn giận lẩm bẩm ra tiếng.

"Chậc! Vậy mà còn uy hiếp ngược lại ta? Nam nhân này vẫn âm trầm bá đạo như vậy, sao lại không có ai phát hiện diện mạo thật của hắn chứ?"

"Vừa nãy đang suy nghĩ gì thế?" Vừa lên xe, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt liền mở miệng hỏi nhỏ.

Không ngờ hắn đang bàn chuyện làm ăn, còn chú ý tới nàng, đôi mi Ấn Hoan rung lên, đáy mắt nhanh chóng hiện lên nét bối rối.

"Không có gì." Nàng cắn cắn môi dưới, lần đầu tiên nói dối trước mặt hắn.

Hắn muốn lấy vợ, theo lý thuyết, nàng nên vui vẻ chúc phúc cho hắn, nhưng hết lần này tới lần khác, nàng vẫn không vui mừng nổi.

Nàng vì kiếm phổ mà đến, thứ nàng quan tâm chỉ nên là an toàn của hắn, vậy mà mấy ngày nay, quanh quẩn ở trong đầu nàng, chỉ toàn là chuyện tiệc chọn vợ.

Nàng không ngừng đoán, vì sao hắn lại đồng ý sự càn quấy của Hoàng thượng? Là vì hắn và Hoàng thượng tình như thủ túc, không cách nào cự tuyệt? Hay là bởi vì, cô gái mà lòng hắn ngưỡng mộ, đang ở trong danh sách tuyển chọn? Nếu đúng như thế, thì sẽ là một cô gái như thế nào? Mà hắn, có dịu dàng ngắm nhìn nàng hay không? Từ khi gặp nhau tới nay, nàng không lừa gạt hắn điều gì, nhưng tâm tư chính nàng cũng không hiểu này, nàng sẽ không tình nguyện tiết lộ, bởi vì loại cảm giác đó, giống như... Giống như là nàng không vui khi hắn lấy vợ.

Đang lúc Ấn Hoan sợ hãi muốn xoay đầu, thì Hoàng Phủ Hạo Nguyệt chợt đưa tay nắm lấy cằm nàng, ngăn cản sự trốn tránh của nàng.

"Đừng nói dối." Hắn cúi đầu, ngắm nhìn nàng thật kỹ. "Mấy hôm nay nàng thường không yên lòng, có phải có chỗ nào không khỏe hay không?" Hắn quan tâm hỏi, nhưng đôi mắt đen sắc bén, lại tựa hồ như đang tìm kiếm dấu vết nào đó. Ánh mắt của hắn, khiến Ấn Hoan càng thêm hoảng hốt, hắn có thói quen ôn hòa, hành động bá đạo ngẫu nhiên của hắn, lại khiến nàng bối rối không biết phải làm sao.

Khi hắn bá đạo, ánh mắt luôn quá mức sắc bén, giống như có thể nhìn thấu từng niềm tâm sự của nàng, thường xuyên làm cho nàng có loại cảm giác ngượng ngùng không cách nào che giấu.

Rủ mắt xuống, nàng hơi dùng sức, tránh thoát khỏi sự trói buộc của hắn, sau đó lập tức giống như con thỏ nhỏ bị kinh sợ, lui đến một góc xe, kéo khoảng cách giữ hai người ra thật xa.

"Không có, ta chỉ. . . . . Có chút buồn bực thôi." Nàng cúi đầu nắm chặt làn váy, chột dạ vì nói dối, không dám nhìn thẳng hắn.

Sự lảng tránh rõ ràng của nàng, đương nhiên không thể khiến Hoàng Phủ Hạo Nguyệt tin tưởng, nhưng hắn cũng không ép hỏi nữa.

Đối với bộ dáng điềm đạm đáng yêu của nàng, hắn thương tiếc còn không kịp, sao còn nỡ để nàng phải lộ ra vẻ mặt bối rối nữa? Huống chi, nàng từ trước đến giờ vẫn luôn không phải người biết che giấu tâm tư, mặc dù tính tình lạnh nhạt, bình thường cũng ít lời, nhưng vừa có tâm sự, lại viết hết lên trên mặt, chút ý nghĩ của nàng, hắn còn có thể không hiểu sao? Sự hồn nhiên khờ dại của nàng, vẻ đẹp ngây thơ của nàng đủ cho tất cả nam tử phải say mê vì nàng, ngay cả hắn, hồi lâu về trước, cũng đã bị nàng chinh phục.

Ngay từ khi bắt đầu, tiệc chọn vợ cũng chỉ là một sách lược làm ăn có lời, chẳng qua thuận nước đẩy thuyền, từ đầu đến cuối, điều hắn muốn ngay từ đầu chỉ là sự cam kết của nàng.

(*)Thuận nước đẩy thuyền: Đẩy thuyền trôi thuận theo dòng nước chảy. Có nghĩa là làm việc theo một phương hướng người khác vạch sẵn/ Dựa trên tình huống xảy ra mà có hành động ứng biến thích hợp.

Hắn đã quen có nàng bầu bạn, đã yêu mến hương hoa đào thanh nhã của nàng, giờ đây, hắn sao có thể cho phép nàng bỏ chạy? Dù sao "tiệc chọn vợ" cũng là để chọn "vợ" mà.

Sâu trong đáy mắt thoáng qua tia sáng đen tối, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt mỉm cười như không có gì xảy ra.

"Ấn Hoan".

Giống như trước kia, Ấn Hoan lại bị tiếng nói trầm thấp dịu dàng, dụ cho phải ngẩng đầu.

Đôi mắt của nàng trong suốt như nước, được ánh mặt trời chiếu rọi mà trở thành viên bảo thạch đen lóng lánh, ánh nước lưu chuyển kia, chăm chú nhìn ai, cũng đều khiến lòng người lay động.

"Trong tủ gỗ sau lưng nàng, có một hộp gỗ, tìm giúp ta một chút". Hắn cười ôn hòa, tự nhiên nói sang chuyện khác.

"Hộp gỗ?" Nàng khó giấu được vẻ mặt hoang mang, không hiểu tại sao hắn lại đột nhiên nói sang chuyện khác, nhưng hắn nguyện ý không ép hỏi nữa, quả thật làm cho nàng thở phào nhẹ nhõm.

"Một chiếc hộp gỗ đàn hương màu đen, lớn chừng hai bàn tay."

Vương gia rất nghiêm túcWhere stories live. Discover now